Thẻ: Truyện full
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 4
Anh không mở miệng để biện minh cho mình. Ánh mắt anh đỏ hoe. Tôi không nghe thêm nữa, mà cầm theo món hoành thánh trở về bệnh viện. Mẹ tôi đang đợi tôi ở hành lang. Tôi đưa hoành thánh cho mẹ. Nếu em gái biết là tôi mua, em ấy nhất định sẽ…
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 3
Anh cũng như tôi, đều vô cùng bất lực và không biết phải làm gì. “Nếu trước đây tôi thật sự yêu cô, thì tại sao bây giờ tôi lại không có cảm giác gì cả?” Những lời nói của anh như những dây leo cuốn chặt lấy trái tim tôi, những mũi nhọn đâm…
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 2
Anh trầm ngâm: “Thì ra trước đây tôi là người như vậy.” Đây là điều khiến tôi đau lòng nhất. Anh không hề chống cự lại sự cố gắng của tôi.Nhưng từ đầu đến cuối, anh giống như một người ngoài cuộc, như một khán giả. Lạnh lùng, bình tĩnh, như thể đang nghe câu…
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 5
“Tên lưu manh này, thả Lâm Miên Miên ra ngay!” Đó là Vệ Vô Dạng Ta vui mừng khi nhìn thấy hắn. Nhưng bên cạnh hắn ta, có sự xuất hiện của một cô nương xinh đẹp, khuôn mặt như hoa. Trên xe ngựa có viết chữ “Triệu”. Chắc hẳn đó là người mà Vệ…
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 4
Vệ Vô Dạng ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo. Nhưng khi hắn nghĩ ra cách để kiểm soát được ta, ta đã sớm biến mất không còn tăm hơi. “Lâm Miên Miên đâu rồi?” “Thiếu phu nhân đã ra ngoài rồi ạ.” Vệ Vô Dạng nghiến răng nghiến lợi, cược với Lại Phúc: “Ngươi có…
TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 8
Bà dựa vào đâu mà muốn tôi phải giới thiệu Lục phu nhân cho các người, người ta sẽ giúp các người đầu tư tiền mà không có điều kiện gì sao? Tôi không muốn dính dáng vào chuyện của người lớn, cũng không muốn bị người khác nói là ôm ơn báo oán, các…
TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 5
Đặng Ương Ương vẫn bất động, đôi mắt cô ta như tia X, như thể đang cố bắn xuyên qua tôi. “Mày quả nhiên đã thức tỉnh rồi.” “Không sai, vậy thì đã sao?”
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 3
Thật ra đêm hôm đó, Vệ Vô Dạng không nhớ rõ Lâm Miên Miên đã nói gì. Hắn chỉ nhớ rằng, đầu óc hắn choáng váng, mì trường thọ nóng đến mức khiến cho hắn bật khóc. Đêm đó trăng rất tròn.
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 2
“Ngu ngốc, “Tam Tự Kinh” là cuốn này, cuốn ngươi đang cầm trên tay là cấm thư!” Vệ Vô Dạng giật lấy cuốn sách trên tay ta.
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 1
1 Nương ta mất sớm, cha ta là một tay mê cờ bạc. Vì để trả nợ cờ bạc, ông ta đã dùng mười lạng bạc bán ta cho Ngụy phủ làm nương tử xung hỉ. Người mà ta phải gả là tam công tử, Vệ Vô Dạng, công tử vô dụng nhất trong thành.…