Tác giả: Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Dịch: -rqz-
—————————
Sáu năm trước, vào đêm hôm đó, khi tôi đẩy ngã Hứa Diên, cơn mưa bên ngoài kéo dài bao lâu, thì tôi cũng đã khóc bấy lâu.
Khi tôi rời đi, đã là 4 giờ sáng, tôi cảm thấy cơ thể mình như không còn sức lực, chẳng thể điều khiển được gì nữa.
Tôi lầm bầm chửi rủa, về đến nhà, phải mất mấy ngày mới hồi phục, cuối cùng tôi đã chặn số cậu ta.
Sáu năm sau, cậu ta bỗng chốc trở thành cấp trên của tôi, việc đầu tiên cậu ta làm chính là… sa thải tôi.
“Cậu ta thật sự sa thải em rồi, đây là tư thù cá nhân mà!” Tôi tố cáo với bạn thân.
“Rốt cuộc em đã làm gì với em trai chị mà khiến nó ghét em đến vậy chứ?”
“Làm…làm gì ư…cậu ta…” Tôi hối hận vì những gì đã làm.
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng là người quen, làm gì không quan trọng đâu, em chỉ cần dỗ dành nó, Hứa Diên nó dễ mềm lòng lắm.”
Ừ, có lẽ bạn thân tôi không hiểu ý tôi cho lắm.
(FULL) CƠN MƯA CỦA SÁU NĂM
