Thẻ: Mạc Thiệu Khiêm
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 2
Anh trầm ngâm: “Thì ra trước đây tôi là người như vậy.” Đây là điều khiến tôi đau lòng nhất. Anh không hề chống cự lại sự cố gắng của tôi.Nhưng từ đầu đến cuối, anh giống như một người ngoài cuộc, như một khán giả. Lạnh lùng, bình tĩnh, như thể đang nghe câu…
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 1
“Anh dựa vào đâu mà không nhớ tôi?” “Là anh muốn tôi đợi anh về.” “Là anh đã hứa, đợi khi anh trở về, chúng ta sẽ kết hôn.” Nhưng tôi không nói gì, cũng không hỏi bất cứ điều gì. Chỉ có một cơn đau âm ỉ ở trong lồng ngực. Đôi mắt tôi…
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 7
May mà hắn cũng đã học qua, biết rằng mượn tiền thì phải viết giấy nợ. Ta có sức mạnh, đánh Vệ Vô Dạng đã đau, đánh đám súc sinh này càng đau hơn. Họ bị ta đánh cho thành đầu heo, không dám kiêu ngạo nữa, mỗi người đều ngoan ngoãn như cháu trai.…
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 5
“Tên lưu manh này, thả Lâm Miên Miên ra ngay!” Đó là Vệ Vô Dạng Ta vui mừng khi nhìn thấy hắn. Nhưng bên cạnh hắn ta, có sự xuất hiện của một cô nương xinh đẹp, khuôn mặt như hoa. Trên xe ngựa có viết chữ “Triệu”. Chắc hẳn đó là người mà Vệ…
TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 8
Bà dựa vào đâu mà muốn tôi phải giới thiệu Lục phu nhân cho các người, người ta sẽ giúp các người đầu tư tiền mà không có điều kiện gì sao? Tôi không muốn dính dáng vào chuyện của người lớn, cũng không muốn bị người khác nói là ôm ơn báo oán, các…
TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 7
Vì Giang Thần thích chó, nên cô ta đã bày ra kế hoạch này. Mục đích là để mối quan hệ của cô ta và Giang Thần có thể tiến xa hơn. Tôi nhìn sang chú mèo trắng bẩn thỉu bên cạnh, bên tai chợt vang lên giọng nói ngọt ngào: “Lục học trưởng, anh…
TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 5
Đặng Ương Ương vẫn bất động, đôi mắt cô ta như tia X, như thể đang cố bắn xuyên qua tôi. “Mày quả nhiên đã thức tỉnh rồi.” “Không sai, vậy thì đã sao?”
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 3
Thật ra đêm hôm đó, Vệ Vô Dạng không nhớ rõ Lâm Miên Miên đã nói gì. Hắn chỉ nhớ rằng, đầu óc hắn choáng váng, mì trường thọ nóng đến mức khiến cho hắn bật khóc. Đêm đó trăng rất tròn.
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 2
“Ngu ngốc, “Tam Tự Kinh” là cuốn này, cuốn ngươi đang cầm trên tay là cấm thư!” Vệ Vô Dạng giật lấy cuốn sách trên tay ta.