29
Tôi không quan tâm đến lời mẹ mình, nhanh chóng gửi một đoạn video cho bác Giang.
Sau đó, tôi tắt điện thoại liên tục trong một tuần, nhắc nhở quản gia Lâm rằng bất kỳ ai đến biệt thự Nhất Hào tìm tôi, đều đừng cho họ vào.
Nửa tháng sau, Cố Hồng Bân quả nhiên đã phá sản.
Căn nhà ở Thịnh Thế Giang Nam của ông ta được rao bán với giá cực thấp trên mạng, để tránh chủ nợ, nghe nói cả gia đình đã chuyển về sống ở quê.
Đặng Ương Ương nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, lập tức quay lại tìm Giang Thần, nhưng phát hiện ra rằng anh ta đã đi nước ngoài.
Cô ta không biết là anh ta đã đi nước nào.
Đặng Ương Ương không ngại ngần đi tìm bác Giang, nhưng chỉ nhận được ánh mắt sắc bén lạnh lùng từ phía bác ấy.
Nguyên nhân chính là do đoạn video mà tôi đã gửi đi.
Đoạn video ghi lại cảnh Giang Thần quỳ xuống, cầu xin Đặng Ương Ương.
Lúc đó, Đặng Ương Ương đang theo đuổi Lục Dĩ Huân, nhưng trước đó cô ta đã đồng ý làm bạn gái của Giang Trần rồi.
Sau khi thay lòng đổi dạ chuyển hướng nhanh chóng, cô ta đã đá anh ta.
Giang Thần là một người si tình, cứ bám riết không chịu buông.
Vào một buổi tối khi tôi quay về lấy đồ, tôi đã vô tình quay lại đoạn video ngắn đó.
Nhìn thấy con trai mình phải hạ mình như vậy, bác Giang, người vốn đã không thích Đặng Ương Ương, tức giận đến mức suýt chút nữa thì phun máu, lập tức sắp xếp cho Giang Thần nghỉ học ở trường và đi ra nước ngoài.
Khi bố mẹ tôi tới xin cầu cứu, với tính cách kiêu ngạo của mình, bác Giang đã tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình tôi.
Kết quả là, Cố Hồng Bân phá sản.
Sau khi biết những chuyện này, tôi cảm thấy khá bình tĩnh.
Trong lòng tôi, cả gia đình họ đã sớm trở thành người dưng nước lã.
Vào thứ Sáu, tôi gặp Cố Hồng Bân trước cổng trường.
Ông ta trông có vẻ tiều tụy, như thể đã già đi mười tuổi chỉ sau một đêm.
Chiếc xe Mercedes lớn đã được đổi thành chiếc Wuling Hongguang.
Hôm nay, ông ta đến để làm thủ tục chuyển trường cho Cố Diệc Châu và Đặng Ương Ương.
Họ dường như sắp chuyển về quê để học trung học.
Cố Diệc Châu trông như một quả cà chua bị sương giá, không còn sức sống.
Còn Đặng Ương Ương, nhìn cô ta có vẻ khá bình tĩnh.
Nhưng tôi biết, cô ta chỉ là đang cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh mà thôi.
Là nữ chính trong truyện đoàn sủng, giờ đây cô ta lại thực sự bị vướng vào tình huống khó khăn.
Trước đây, chỉ cần cô ta không làm gì ngu ngốc quá, cũng có thể dễ dàng có được Giang Thần.
Dù bác Giang không thích cô ta, nhưng cũng không ngăn cản được việc cô ta kết hôn với Giang Thần ngay sau khi tốt nghiệp, trở thành cô vợ nhỏ của Giang thiếu gia.
Cô ta có thể tận hưởng cuộc sống giàu có, mỗi ngày đi uống trà chiều với bạn bè, tha hồ mua sắm.
Bây giờ, mọi thứ đã trở thành ảo ảnh trong gương.
Sau nhiều năm cố gắng, mọi thứ đã trở lại như ban đầu.
Đặng Ương Ương đã rất khó khăn mới thoát ra từ viện mồ côi ở thị trấn, giờ đây lại bị đánh bật về quê.
Cô ta làm sao có thể chấp nhận điều này?
Chắc hẳn bây giờ, trong lòng đang đau đớn lắm.
Cố Hồng Bân nhìn thấy tôi, vẻ mặt của ông ta rất tệ, nhưng khi nhìn thấy Lục Dĩ Tư bên cạnh tôi, ông ta không nói lời nào.
Xe của chú Vương đã đến.
Khi tôi đi qua, đóng cửa xe lại, bất chợt đối diện với ánh mắt của Đặng Ương Ương.
Tôi cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc khắp cơ thể.
Không ngoa khi nói rằng, cô ta giống như một con rắn độc đang âm thầm nhìn chằm chằm vào tôi.
Làm cho người ta cảm thấy lạnh cả người.
30
Tôi vẫn là gọi điện cho Cố Diệc Châu, nhắc anh ta nên đề phòng Đặng Ương Ương.
“Cố Hinh Nghiên, mày còn muốn thế nào nữa?”
Từ trong điện thoại có thể nghe thấy được, giọng điệu của đối phương thật sự rất kém.
“Thế nào là thế nào?”
“Gia đình chúng tôi bị mày hại thảm như vậy, mày còn muốn đến đây xem trò cười sao? Biết mày sắp đi nước ngoài rồi, thích thật đấy!, mày thì giỏi lắm rồi, từ này đừng có gọi điện tới nữa.”
Tôi định cúp máy, nhưng cuối cùng vẫn hỏi một câu:
“Thế nào là bị tôi hại cho thê thảm?”
Cố Diệc Châu hừ lạnh một tiếng:
“Mày giỏi thật đấy, Cố Hinh Nghiên, bố mẹ nuôi mày lớn như vậy, vậy mà mày lại đứng nhìn gia đình phá sản mà không ra tay giúp đỡ. Tao thật muốn xem một đứa như mày sau này sẽ có kết cục gì.”
“Yên tâm đi, tôi đã trải qua cái kết tồi tệ nhất rồi, còn kết cục hiện tại của các người chính là quả báo.”
Chưa dứt lời, bên kia đã “bíp” một tiếng và cúp máy.
Vào thứ Bảy, mẹ tôi gọi điện nói rằng họ sẽ chuyển về quê trong vài ngày tới.
“Hinh Nghiên, chúng ta muốn mời gia đình Lục phu nhân ăn một bữa. Dù sao thì con cũng đã ở nhà người ta lâu như vậy, sắp cùng họ ra nước ngoài rồi.”
Quả thật là vẫn không từ bỏ ý định.
“Không cần đâu, họ không có thời gian.”
“Sao lại không có thời gian? Mẹ đảm bảo với con, chúng ta chỉ đơn giản là muốn cảm ơn họ thôi.”
“Bà nghĩ tôi sẽ tin những gì bà nói à?”
Đầu dây điện thoại bên kia, mẹ tôi im lặng một lúc.
“Hinh Nghiên, gần đây mẹ nhớ lại nhiều chuyện cũ, cảm thấy có lỗi với con. Trước khi con đi nước ngoài, mẹ muốn xin lỗi con và chân thành cảm ơn Lục phu nhân, ngoài ra không có ý gì khác cả, con có thể đồng ý với mẹ không?”
Một lúc sau.
“Lục phu nhân những ngày này không có nhà.”
“Vậy thì…”
“Tôi sẽ hỏi xem Lục Dĩ Huân, xem anh ấy có rảnh hay không.”
“Vậy…cũng được, đến là được rồi.”
31
Ngày hôm sau, Cố Diệc Châu đã gửi định vị của nông trại bọn họ đang ở cho tôi.
Trước khi xuất phát, tôi có chút do dự, kéo tay Lục Dĩ Huân lại:
“Thực ra, anh không cần phải đi đâu, em tự đi một mình cũng được.”
Đối phương nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm cong lên, anh nở một nụ cười.
“Chỉ là ăn tối với bố mẹ em thôi mà, có cần căng thẳng vậy không?”
Tôi thở dài: “Họ chắc chắn không có gì tốt đẹp đâu, có khi lại hỏi mượn tiền, anh nhất định đừng để ý đến họ.”
Lục Dĩ Huân rất nghe lời, nhanh chóng gật đầu:
“Được, nghe theo em.”
Vì là ăn tối, nên khi đến nông trại thì trời cũng đã tối.
Mẹ tôi nhiệt tình ra chào hỏi Lục Dĩ Huân, bố tôi cũng hiếm khi nở một nụ cười.
Cố Diệc Châu và Đặng Ương Ương cũng có mặt.
Trên bàn ăn, Lục Dĩ Huân nói chuyện rất lịch thiệp và duyên dáng, mẹ tôi nhìn có vẻ rất thích anh ấy, liên tục trò chuyện.
Đặng Ương Ương ở bên cạnh chăm chú rót trà, hai mắt gần như dán chặt vào mặt của Lục Dĩ Huân.
Món gà xào ớt hơi cay, tôi bị ho sặc sụa, Đặng Ương Ương liền chạy ra ngoài lấy cho tôi một cốc nước đá.
“Chị, chị có sao không?”
Gặp phải ánh mắt quan tâm của cô ta, tôi với vẻ mặt không cảm xúc, nhận cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ.
Giữa bữa ăn, Lục Dĩ Huân ra ngoài nghe điện thoại.
Mẹ tôi do dự, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng bà ta cũng lên tiếng:
“Hinh Nghiên… nhà Lục phu nhân có nhiều tiền như vậy, thêm hai người ra nước ngoài cũng không có vấn đề gì đúng không?Anh trai con học hành tốt như vậy, chuyển về quê thật tiếc quá. Đặng Ương cũng không muốn về quê, hay là…”
Tôi bỏ đũa xuống, nhìn bà ta với vẻ mặt lạnh tanh.
Bà ta đột nhiên im lặng, không nói tiếp nữa.
Ăn xong, tôi có chút buồn ngủ.
Ngoài trời, màn đêm đã buông xuống.
“Nếu mệt thì con đi nghỉ một lát trong phòng khách nhé, tối nay con và Lục thiếu gia ở lại đây đi. Bố con đã đặt vài phòng ở nông trại, mỗi người một phòng, mẹ muốn nói chuyện với con thêm một chút.”
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Cho đến khi bà ta đưa tôi đến trước cửa phòng khách, đang định rời đi thì bị tôi gọi lại.
“Mẹ, bà chắc là biết về thân phận của Lục Dĩ Huân rồi chứ?”
Bà ta nhìn tôi với vẻ khó hiểu: “Tất nhiên rồi, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở bà một chút, anh ấy là con trai lớn của Chủ tịch Tập đoàn Hàn Lâm Lục Chấn Nam, cũng là người thừa kế tương lai của Lục gia, hy vọng bà có thể hiểu rõ điều này.”
Biểu cảm của mẹ tôi hơi ngạc nhiên, ánh mắt xám xịt có vẻ co lại một chút, ngay lập tức quay đầu đi.
“Mẹ biết rồi.”
Để lại một bình luận