25
Một cách tự nhiên mà con mèo nhỏ ấy đã được nuôi ở Lục gia.
Nó trở thành một trợ thủ đắc lực cho Đặng Ương Ương, khiến cô ta có thể tới biệt thự Nhất Hào thường xuyên hơn.
Ngay cả Lục phu nhân cũng đã quen biết cô ta, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với Đặng Ương Ương.
Tôi thường nghe thấy âm thanh ồn ào trong vườn:
“Bánh pudding, lại đây.”
“Đến với mẹ nào.”
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, cô ta sẽ nói: “Bánh pudding, đến với bố nào.”
Vào buổi tối, trong lúc xuống lầu, tôi thấy Lục Dĩ Huân vô cùng chán chường đang đùa nghịch với con mèo con ấy.
“Anh hai, lần trước anh cho Bánh pudding ăn loại thức ăn mèo nào vậy? Tôi thấy nó khá thích ăn.
Đặng Ương Ương tiến lại gần, giọng nói lộ ra sự nũng nịu đặc trưng của cô ta.
Khi nhận ra điều đó, khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ ngượng ngùng:
“Xin lỗi, Lục Dĩ Huân, em có thể gọi anh là anh hai như chị Hinh Nghiên được không?”
Lục Dĩ Huân không có vẻ gì quá câu nệ, chỉ bình thản gật đầu:
“Tuỳ em.”
“Anh hai.” Cô ta cười rạng rỡ gọi.
Bước chân của tôi bỗng dừng lại.
Có vẻ như tham vọng của Đặng Ương Ương còn lớn hơn tôi tưởng tượng.
Cô ta không chỉ muốn biến Lục Dĩ Huân thành nam chính, mà còn muốn biến Lục Dĩ Huân trở thành vai của Cố Diệc Châu.
Cô ta muốn bắt trọn cả hai anh em này.
Và sau đó, hoàn toàn thay thế vị trí của tôi.
26
Khi Đặng Ương Ương sắp về nhà, tôi gọi cô ta lên lầu.
“Tao sẽ về nhà cùng mày.”
“Cái gì?” Cô ta từ từ ngẩng đầu lên.
“Không phải mày muốn tao về nhà sao? Tao đồng ý, giúp tao mang hành lý đi, xem sau này mày còn có lý do gì để đến đây.”
“Ha ha.”
Đặng Ương Ương giống như vừa nghe một câu chuyện hài hước, hai tay ôm ngực, nhìn tôi với vẻ kiêu ngạo và thách thức:
“Cố Hinh Nghiên, mày là cái thá gì, mà muốn tao mang hành lý giúp mày?”
“Mày muốn về thì về, tao chỉ muốn nói cho mày biết rằng, tòa nhà này sớm muộn gì tao cũng sẽ dọn vào ở.”
Cuối cùng cô ta cũng không giả vờ nữa.
Khẩu khí thật không nhỏ.
Tôi cười lạnh:
“Mơ mộng thật đẹp, nữ chính trong truyện đoàn sủng như mày mà cũng có thể đạt đến mức này thì đúng là một loài hoa hiếm có, mặt dày hơn cả tường thành. Con mèo kia từ đâu mà đến, trong lòng mày không có chút tính toán nào sao?”
“Vậy thì đã sao? Cố Hinh Nghiên, tao đã nói rồi, tao có thể giành lấy tất cả những thứ thuộc về mày một lần, thì cũng có thể giành lấy tất cả những thứ đó lần thứ hai.”
“Đúng lúc nhà của mày kia tao đã chán ở lắm rồi, tao rất thích biệt thự Nhất Hào, ở đây lại rất hợp với tao, chỉ có những ngôi nhà như thế này mới là nơi tao nên ở.”
“Mày nói không sai, so với hai anh em Lục Dĩ Huân, Cố Diệc Châu chẳng là cái gì cả, Giang Thần cũng trả lại cho mày đi, tao đã không còn hứng thú với anh ta nữa rồi. Thôi thì mỗi người về vị trí của mình đi, mày về Cố gia, còn tao đến Lục phủ.”
Tôi sống tới bây giờ, chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
Đặng Ương Ương thật sự làm mới nhận thức của tôi, thái dương tôi co giật.
“Tao sẽ không để mày được như ý đâu.”
Cô ta cười nhẹ, giọng điệu phóng túng và kiêu ngạo:
“Vậy thì xem mày có bản lĩnh đó không.”
27
Rất nhanh, Đặng Ương Ương đã không còn kiêu ngạo được nữa.
Lục phu nhân đột nhiên thông báo rằng cả gia đình sẽ tạm thời định cư ra nước ngoài.
Mặc dù sức khỏe của Chủ tịch Lục đã hồi phục, nhưng ông vẫn cần tiếp tục điều trị phục hồi chức năng.
Đội ngũ y tế ở nước ngoài đã khuyên ông không nên trở về nước trong thời gian này để có thể tái kiểm tra bất cứ lúc nào.
Sau khi suy nghĩ, Lục phu nhân quyết định cả gia đình sẽ chuyển đến châu Âu, sinh sống ở đó sau khoảng ba đến năm năm, cho tới khi sức khỏe của Chủ tịch Lục tốt hơn, thì họ sẽ trở về.
Dù sao thì công ty trong nước đã có người quản lý, cơ bản không cần phải lo lắng, nhà cửa cũng sẽ có người trông nom.
Khi Đặng Ương Ương nghe thấy tin này, biểu cảm trên mặt cô ta chẳng khác nào bị bom nổ trúng.
Cô ta ngây ngốc một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, cất giọng lên hỏi:
“Vậy nên, cả gia đình anh đều phải chuyển đi nước ngoài sao?”
“Ừ, có lẽ Bánh Pudding, em sẽ phải tự mình mang nó về nhà rồi.”
Lục Dĩ Huân đem hết thức ăn cho mèo nhỏ đưa cho Đặng Ương Ương.
Biểu cảm của đối phương u ám, cô ta ngơ ngác nhìn về phía tôi.
“Còn Cố Hinh Nghiên thì sao ạ?”
“Đương nhiên Hinh Nghiên sẽ đi cùng chúng tôi.” Lục Dĩ Huân nói một cách hiển nhiên.
“Dựa vào đâu chứ?”
Đặng Ương Ương bất chợt kêu lên.
Ngay giây tiếp theo, ánh mắt sắc bén đầy phẫn nộ của cô ta đột ngột quét về phía tôi, như thể tôi vừa mới khoét đi trái tim của cô ta không bằng.
Sự tức giận của cô ta khiến cho Lục Dĩ Huân cảm thấy khó hiểu.
“Dựa vào đâu cái gì?”
Nhận ra sự mất kiểm soát của mình, Đặng Ương Ương tỏ ra hoang mang:
“Em, ý của em là, bố mẹ ruột sẽ rất nhớ chị ấy, chị ấy không thể đi cùng các người được.”
“Chuyện đó chắc phải để em ấy tự quyết định, Hân Nghiên, em có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Tôi nghĩ đến một việc rồi nói: “Nghe chú Lâm nói, trước đây các người đã sống trong một lâu đài ở Pháp đúng không?”
“Đó là nơi ông ngoại anh đã mua từ rất lâu rồi, ở Lyon, phía nam nước Pháp, sao vậy?”
Lục Dĩ Huân nhíu mày lại, nhìn tôi với vẻ không hiểu.
Tôi mỉm cười với anh ấy:
“Không có gì, em lớn như vậy rồi mà chưa từng ở lâu đài, nên nhất định phải đi xem thử.”
Lục Dĩ Huân có vẻ thở phào nhẹ nhõm, vô thức dùng tay xoa đầu tôi:
“Yên tâm đi, đảm bảo em ở một ngày sẽ thích nơi đó ngay.”
Đặng Ương Ương suýt nữa đã cắn chảy máu môi, ngón tay đâm sâu vào da thịt.
Cô ta cố gắng kiềm chế nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
28
Buổi tối, chú Vương đưa tôi đến Cố gia.
Dù sao thì tháng sau tôi cũng sẽ ra nước ngoài, tôi muốn sắp xếp lại những thứ mình từng để ở đây, xem có cái gì cần dùng đến không.
Đặng Ương Ương cũng ngồi trên xe, ôm trong lòng con mèo nhỏ xấu xí kia.
Biểu cảm của cô ta khiến tôi cảm thấy như thể, bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể bóp chết con mèo nhỏ đó tới nơi.
Cuối cùng cũng tới Cố gia, cô ta ném con mèo xuống đất, quay đầu lại nhìn tôi với vẻ mặt méo mó:
“Cố Hinh Nghiên, hiện tại mày rất đắc ý phải không?”
Tất nhiên là tôi rất đắc ý.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng sắp phát điên của cô ta, thực sự khiến tôi cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Đắc ý thì không dám nói, nhưng tâm trạng thì vô cùng tốt.”
Đặng Ương Ương nghiến răng nghiến lợi: “Mày ra nước ngoài thì đã sao, cũng chỉ là một vai phụ đỡ đạn vô dụng…”
“Đúng vậy, vai phụ đỡ đạn vô dụng này cuối cùng cũng sẽ xa rời được mày, nữ chính của truyện đoàn sủng, từ giờ chúng ta sẽ mỗi người một ngả, không còn liên quan gì đến nhau.”
“Chúc mày và Giang Thần tình cảm mặn nồng, âu yếm. Còn tao, gần đây cảm thấy Lục Dĩ Huân cũng khá đẹp trai, dù sao thì tao và anh ấy cũng không phải là anh em ruột, mày hiểu chứ nhỉ?”
Đặng Ương Ương đã thầm mơ tưởng đến Lục Dĩ Huân từ lâu, có lẽ đã bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân của họ, cùng hình ảnh cô ta dọn vào trong biệt thứ Nhất Hào rồi.
Tôi nói những lời này không khác gì đang giết chết hy vọng của cô ta.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, biểu cảm của Đặng Ương Ương đã trở nên cực kỳ hung dữ.
Sống đến hai kiếp người, vào khoảnh khắc này, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cảm giác thoải mái mãnh liệt.
“Ương Ương, có chuyện gì mà ồn ào thế?”
Có tiếng nói phát ra từ cửa.
Hóa ra là bố mẹ đã trở về.
“Hinh Nghiên, con trở về sao?” Mẹ tôi với vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi ở đây.
“Tôi về lấy một chút đồ, một lát nữa sẽ đi ngay.”
Tôi bình thản đáp một tiếng, rồi đi vào phòng.
Một lúc sau, mẹ tôi bước vào phòng, nói vài câu linh tinh một lúc.
Mặc dù rõ ràng nhận ra bà ta có điều gì muốn nói, nhưng tôi không muốn chủ động hỏi.
“Hinh Nghiên, mẹ và bố con đã bàn bạc, nếu con thích phòng trên tầng hai thì để con ở đó, Ương Ương cũng đã đồng ý rồi.”
Hừm.
Sự quan tâm muộn màng thật chẳng có ý nghĩa gì.
“Không cần đâu, tháng sau tôi sẽ ra nước ngoài, trong vài năm tới cũng sẽ không về, các người muốn ở thế nào thì ở.”
Gương mặt mẹ tôi hơi sững lại: “Con sắp ra nước ngoài sao?”
“Đúng vậy, Lục phu nhân quyết định cả nhà sẽ tạm thời định cư ở Pháp, tôi sẽ đi cùng gia đình họ, có lẽ sẽ học xong cấp ba và đại học ở bên đó.”
Mẹ tôi thay đổi sắc mặt, giọng điệu tràn đầy trách móc, không hài lòng nói: “Chẳng lẽ con thật sự không định quay về ngôi nhà này nữa ư?”
“Gia đình bốn người của các người không phải đang sống rất vui vẻ sao, tôi ở đó cũng sống rất thoải mái, như vậy là tốt, không ai quấy rối ai.”
“Cố Hinh Nghiên, đừng quên rằng con là con ruột của mẹ.”
“Tôi dĩ nhiên không quên, yên tâm đi, khi hai người đến tuổi sáu mươi, tôi sẽ gửi tiền chu cấp hàng tháng cho hai người.”
“Không cần, nếu con thật sự muốn báo đáp, thì bây giờ hãy giới thiệu gia đình Lục cho chúng ta.”
Tôi dừng hành động sắp xếp vali lại, trong lòng cơ hồ đã hiểu rõ.
Đó chính là lý do bà ta bước vào căn phòng này.
Thực ra tôi đã đoán trước điều này.
Ở kiếp trước, vào thời điểm này, công ty của Cố Hồng Bân gặp phải vấn đề nghiêm trọng về dòng tiền, suýt chút nữa phá sản, cuối cùng bố mẹ tôi đã bảo tôi đi nhờ sự giúp đỡ của Giang phu nhân, tức là mẹ của Giang Thần.
Giang phu nhân rất thích tôi, gần như từ nhỏ đã xác định tôi là con dâu của gia đình họ.
Trước khi Đặng Ương Ương đến nhà tôi, tôi từng nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với Giang Thần.
Nhưng Thanh Mai không thể chống lại thiên mệnh, sau này mối quan hệ giữa tôi và Giang Thần ngày càng trở lên tồi tệ, cuối cùng hai người cứ để chuyện đó trôi qua đi
Bác Giang thích tôi đến mức nào, thì cũng ghét Đặng Ương Ương đến mức đó.
Bác ấy luôn cảm thấy Đặng Ương Ương đầy tâm cơ và có ý đồ xấu, giống hệt như nhân vật Từ Nghênh Mỹ trong Sự cám dỗ của Eva.
Ở điểm này, tôi và bác Giang có cùng suy nghĩ.
Sau khi Giang Thần bắt đầu thích Đặng Ương Ương, bác Giang cảm thấy có lỗi với tôi vì biết tình cảm của tôi dành cho Giang Thần rất sâu đậm.
Khi tôi đến nhờ sự giúp đỡ để giúp gia đình vượt qua cơn khó khăn, bác đã không do dự mà đồng ý ngay lập tức.
Nhờ khoản đầu tư từ tập đoàn Giang Thị, công ty của bố tôi đã thoát khỏi khủng hoảng và trở lại quỹ đạo vốn có.
Không ngờ kiếp này, mẹ tôi lại thay đổi suy nghĩ, muốn tôi tìm đến Lục phu nhân để xin giúp đỡ.
Đúng là địa vị của Lục phu nhân, vợ của chủ tịch tập đoàn Hàn Lâm, lớn hơn nhiều so với Giang Thị.
Tôi cười lạnh: “Cho tôi một lý do.”
“Công ty của bố con đang gặp rắc rối, cần một khoản tiền lớn.”
“Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp được.”
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi:
“Cố Hinh Nghiên, chúng ta là bố mẹ ruột của con. Chỉ chút việc này mà con cũng không giúp nổi, con đã quên mất mình đã lớn lên như thế nào sao?”
Tôi nhếch môi cười:
“Hóa ra mẹ vẫn còn nhớ tôi là con ruột của mẹ. Vậy sao phòng của Đặng Ương Ương lại ở tầng hai, có bồn tắm sang trọng và cửa sổ sát đất, còn tôi thì phải ở tầng một, trong căn phòng của người giúp việc?
“Tại sao Đặng Ương Ương được học trường quý tộc 600.000 vạn một năm, còn tôi thì học trường bình thường chỉ 10.000 vạn một năm?”
“Cái gì mà một năm 10.000 vạn?Không phải con cũng đang học ở Học viện Hàn Lâm đấy à?” Bà ta mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.
“Đó là ở kiếp trước!” Tôi không kìm được mà lớn tiếng.
“Bố mẹ đã chi tiền tỷ tổ chức đám cưới cho Đặng Ương Ương ở khách sạn năm sao, chi hàng vạn cho Cố Diệc Châu đi du học, nhưng không chịu bỏ một đồng nào cho tôi chữa bệnh.”
Kiếp trước, vài ngày trước đám cưới của Đặng Ương Ương, Cố Diệc Châu đã trở về từ Pháp để tới dự lễ cưới của cô ta, cả gia đình quây quần hạnh phúc.
Những ngày đó, tôi bị cảm rất nặng, công việc cũng không suôn sẻ, nên tôi đã gọi điện cho mẹ.
“Đừng đến dự đám cưới của Ương Ương, trong lòng con bé vẫn còn tổn thương về việc trước đây con đã quyến rũ Giang Thần. Hai đứa tốt nhất đừng có gặp nhau, chúng ta không thể để bị mất mặt được.”
Lời nói của bà ta khiến cơ thể tôi không nhịn nổi mà run rẩy.
Điều mà bà ta nói về việc quyến rũ Giang Thần chính là vào ngày đính hôn của Đặng Ương Ương và Giang Thần một năm trước, tôi đã lỡ uống quá nhiều.
Hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện mình đang trên giường của Giang Thần.
Đặng Ương Ương gần như khóc ngất đi, cuối cùng Giang Thần thề thốt rằng anh ta đã ngủ say và không làm gì cả, vì vậy mà cuối cùng Đặng Ương Ương cũng đã tha thứ cho anh ta.
Hai người họ đã hòa thuận như cũ.
Còn tôi thì suýt bị tất cả họ hàng của Cố gia và Giang gia cười nhạo.
Bố tôi ngay lập tức tuyên bố cắt đứt quan hệ với tôi, nói rằng coi như ông ta chưa từng sinh ra một đứa con gái vô liêm sỉ như tôi, tài sản của ông ta sau này chỉ dành cho Cố Diệc Châu và Đặng Ương Ương.
Mọi người đều đồng cảm với Giang Thần và Đặng Ương Ương, họ đổ hết mọi tội lỗi cho tôi, một người phụ nữ hạ cấp, đã phá hỏng lễ đính hôn của cặp đôi nhỏ đó.
Nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ uống rượu.
Vào ngày lễ đính hôn hôm đó, tôi chỉ uống một ly nước cam mà Đặng Ương Ương đưa cho, sau đó thì đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Không một ai muốn nghe lời giải thích của tôi, kể cả người thân, gia đình thân cận nhất.
Người đang tức giận tới run rẩy, cuối cùng vào sáng ngày Đặng Ương Ương kết hôn, trong điện thoại tôi đã ghi âm được những lời nói thật của cô ta.
Có lẽ bị hạnh phúc sắp đến làm cho choáng váng, cô ta đã lơ là phòng bị.
Trong điện thoại, Đặng Ương Ương hãnh diện nói với tôi sự thật:
“Đúng vậy, thuốc trong cốc của mày là do tao cho vào, thì có sao chứ, ai mà tin được nhỉ?”
“Đồ ngu ngốc, ai bảo mẹ Giang Thần thích mày đến thế chứ, một người phụ nữ hạ cấp như mày lại dám cản trở tao, tao chỉ muốn cho mày một bài học mà thôi.”
Cái tôi cần là câu nói này từ cô ta.
“Thế sao?Không biết một lúc nữa tại lễ cưới, mày có còn cười được như vậy nữa không?”
Nhận ra mình bị ghi âm, Đặng Ương Ương rất nhanh đã phản ứng lại, đâm lao thì phải theo lao, cuối cùng cô ta không do dự mà xúi giục tên điên đã cầu hôn cô ta bất thành đi đâm tôi.
Và sau đó, tôi ngã xuống trong một con hẻm bẩn thỉu vắng vẻ.
Tôi chết một cách tuyệt vọng và cô đơn.
Nhớ lại bản thân thảm hại và đáng thương ở kiếp trước, lòng tôi tràn đầy hận thù.
Mẹ tôi với biểu cảm ghét bỏ:
“Con bị điên à, sao lại nói những điều vô lý như vậy?”
Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh.
“Bà dựa vào đâu mà muốn tôi phải giới thiệu Lục phu nhân cho các người, người ta sẽ giúp các người đầu tư tiền mà không có điều kiện gì sao? Tôi không muốn dính dáng vào chuyện của người lớn, cũng không muốn bị người khác nói là ôm ơn báo oán, các người tự mình giải quyết đi.”
Để lại một bình luận