Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 6

19

Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bố tôi, Cố Hồng Bân.

Đối phương yêu cầu tôi nhất định tối nay phải về nhà một chuyến.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng ông ta chủ động liên lạc với tôi.

7h tối, chú Vương đưa tôi đến tận cửa nhà họ.

“Hinh Nghiên tiểu thư, cô có muốn tôi đi cùng cô vào không?”

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chú Vương, chú ở đây đợi tôi một lát nhé.”

“Vâng, tiểu thư.”

Dưới cái nhìn của Cố Diệc Châu và Đặng Ương Ương, tôi bình thản bước vào phòng khách.

“Gọi tôi về gấp như vậy, có chuyện gì sao?”

Mẹ tôi bước tới, nở nụ cười quan tâm:

“Không có gì đâu Hinh Nghiên, lâu rồi không gặp con, bố mẹ có chút nhớ con, muốn gọi con về ăn một bữa cơm.”

“Thời gian này con ở đâu, sống có tốt không?”

Con gái ruột của bà ta đã mất tích hơn ba tháng, cuối cùng bà ta cũng nhớ ra câu hỏi này rồi.

Tôi liếc nhìn bàn ăn bên cạnh, quả nhiên rất thịnh soạn, sau đó gật đầu qua loa.

“Cũng ổn, tôi không ăn đâu, hôm nay còn có bài tập tiếng Anh, nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”

Mẹ tôi sửng sốt, có vẻ như không ngờ tôi lại từ chối thẳng thừng như vậy.

“Giờ mày giỏi lắm rồi, sao, ăn bữa cơm với bố mẹ mà cũng cần phải mời mọc đến ba lần bốn lượt à?”

Bố tôi mỉa mai, thái độ cực kỳ khinh thường.

“Tùy ông thích nói gì thì nói, tôi thật sự không có thời gian, tôi đi trước đây.”

“Ngồi xuống cho tao.”

Ông ta đột nhiên gầm lên, như thể cảm xúc dồn nén bấy lâu nay vào giờ phút này được bùng phát.

Tôi biết rằng, trong lòng ông ta đã kìm nén cơn giận đã lâu.

Tính cách gia trưởng của ông ta không phải ngày một ngày hai mà có, bình thường thì không sao, nhưng hễ ai trái ý ông ta thì ông ta sẽ nổi trận lôi đình.

Mấy tháng nay, ông ta chắc chắn đã chờ đợi xem tôi sẽ sống chật vật ở bên ngoài, cuối cùng không chịu nổi mà phải về nhà quỳ trước mặt ông ta ba ngày ba đêm để hối lỗi.

Đáng tiếc, tôi không chỉ sống ổn mà còn sống rất tốt, thậm chí còn nhận người khác làm bố mẹ.

Tôi đoán, chắc trong lòng ông ta đã tức giận đến phát điên từ lâu rồi.

20

Cuối cùng tôi vẫn ngồi vào bàn ăn.

Không phải vì tôi sợ ông ta, mà chủ yếu muốn xem họ là đang có âm mưu gì.

“Nghe nói bây giờ con đang sống ở biệt thự Nhất Hào sao?

“Đúng vậy.”

“Sao con lại có liên hệ với gia đình của Lục Chấn Nam?”

“Chủ tịch Lục bị ngã từ vách núi khi leo núi, sau đó được tôi cứu.”

Bố tôi hừ lạnh một tiếng: “Vậy nên mày đã nhận họ làm bố mẹ sao?”

“Lúc đó tôi không có nơi nào để đi, họ còn tưởng tôi là trẻ mồ côi, nên đã nhận nuôi tôi. Có vấn đề gì sao?”

Đối phương đập đũa xuống bàn.

Cố Diệc Châu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mỉa mai:

“Cố Hinh Nghiên, không phải là mày đang làm mất mặt bố mẹ sao? Để trèo lên cao, mày đúng là tốn công tốn sức nhỉ.”

“Tôi thích thế, anh quản được sao?”

Đặng Ương Ương tròn mắt, giả bộ vô tội nói nhỏ:

“Anh, đừng nói chị như vậy, em tin là chị ấy chắc chắn có lý do riêng.”

Tôi gật đầu:

“Đúng là tôi có lý do riêng, nhà họ quá lớn, hai cậu con trai quá đẹp trai, Lục phu nhân lại quá xinh đẹp và tuyệt vời. Tôi vẫn luôn muốn có một người mẹ như vậy, vì thật lòng muốn làm người trong gia đình của họ nên tôi đã đồng ý.”

Sắc mặt mọi người đối diện đều trở nên đen kịt.

Mẹ tôi nhìn tôi, có chút tổn thương nói:

“Hinh Nghiên, con…”

“Mẹ, tôi xin lỗi, giống như mẹ đã nói, lần đầu tiên mẹ nhìn thấy Đặng Ương Ương, mẹ đã rất thích cô ta, muốn cô ta làm con gái của mình.”

“Còn tôi, ngay lần đầu nhìn thấy Lục phu nhân, tôi cũng rất rất thích bà ấy. Mẹ không biết bà ấy xinh đẹp và thanh lịch đến mức nào đâu, tôi thực sự rất muốn có một người mẹ như vậy, nên chắc mẹ sẽ hiểu cho tôi thôi, đúng không?”

Mẹ tôi không nói gì thêm, trong mắt chỉ còn lại sự im lặng.

“Đủ rồi, Cố Hinh Nghiên, mày là cố tình về đây để làm bố mẹ tức giận sao?”

Cố Diệc Châu không nhịn được nữa, lớn giọng to tiếng với tôi.

“Tất nhiên là không, tôi chỉ nói thật lòng thôi. Giống như bây giờ tôi có anh Lục Dĩ Tư và Lục Dĩ Huân, hai anh chàng nổi tiếng khắp trường là anh trai của tôi, thì ai còn nhớ đến anh trai ruột vô dụng của mình nữa chứ?”

Nghe tôi nói vậy, mặt mày Cố Diệc Châu xanh mét, môi mím chặt, không nói được lời nào.

Nhìn mọi người im lặng không nói gì nữa, tôi đặt đũa xuống.

“Xin lỗi, có vẻ bữa ăn này bị tôi làm hỏng rồi, tôi nghĩ mình nên về sớm thôi.”

“Hinh Nghiên.”

Mẹ tôi cuối cùng cũng gọi tôi lại.

“Sao vậy?

Bà ta ngập ngừng một lúc rồi nói:

“Mẹ xin lỗi, trước đây mẹ đúng là đã bỏ quên con, mẹ xin lỗi con, con có thể tha thứ cho mẹ được không?”

“Tất nhiên là có thể rồi.” Tôi mỉm cười không chút cảm xúc.

Bà ta mới thở phào nhẹ nhõm:

“Con đã ở Lục gia lâu như vậy, chắc hẳn đã gây phiền phức không ít cho họ. Mẹ và bố muốn đến thăm họ một lần, con xem có thể hẹn giúp mẹ một buổi hẹn được không?”

“Không cần đâu, bố tôi… Chủ tịch Lục hiện đang ở nước ngoài chưa về, còn Lục phu nhân thì rất bận rộn, nên bà ấy không có thời gian tiếp khách.”

“Con chưa hỏi, sao con biết họ không có thời gian?”

“Vì tôi chẳng có ý định hẹn giúp các người.”

Mẹ tôi nhíu mày lại, giọng đầy khó chịu: “Tại sao?”

“Mẹ, các người thật sự chỉ muốn đến thăm thôi, hay còn có mục đích gì khác nữa? Người ta rất dễ nhận ra đấy.”

Bà khựng lại: “Ý con là sao?”

“Mẹ hiểu rõ ý tôi đang nói là gì mà.”

“Cố Hinh Nghiên, chúng tao nuôi mày lớn đến từng này, đây là cách mày đền đáp công ơn bố mẹ sao?”

Bố tôi lạnh lùng, cuối cùng cũng lên tiếng.

Tôi xoa trán, cười nhạt:

“Các người là bố mẹ ruột của tôi, nuôi tôi đến khi tốt nghiệp cấp hai đã muốn được ghi công sao? Yên tâm đi, tôi sẽ tính toán hết các chi phí những năm qua rồi trả cho các người. Đến năm 18 tuổi, tôi sẽ chuyển hộ khẩu đi, và chúng ta sẽ không cần liên lạc với nhau nữa.”

“’Tốt, tốt lắm, cái đồ bất hiếu này, cút đi, cút ngay bây giờ cho tao!”

“Được thôi, không làm phiền các người nữa. Tạm biệt.”

Tôi nhanh chóng đứng dậy, sợ rằng họ sẽ thay đổi ý định.

21.

Tôi nghĩ lập trường của mình đã đủ rõ ràng, nhưng hiển nhiên người khác lại không coi trọng điều đó.

Sáng thứ Bảy.

Quản gia Lâm nói có người tìm tôi, khi người đó bước vào, không ai khác chính là Đặng Ương Ương.

“Chị.”

Cô ta mang theo một hộp cơm, mặt đầy vui vẻ đi về phía tôi.

“Mẹ làm món thịt bò hầm nước tương, đây là món chị từng thích nhất. Mẹ đặc biệt dặn em mang một hộp cho chị.”

Đặng Ương Ương nhìn tôi, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt rạng rỡ, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Ở khu vực quanh biệt thự Nhất Hào này không có xe buýt, cũng không dễ gọi taxi, chắc hẳn cô ta đã đi bộ đến đây, trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.

Nhìn từ bên ngoài, ai không biết lại tưởng tôi và tôi có quan hệ tốt lắm.

Đặc biệt là sáng sớm cuối tuần, đi bộ tới để đưa một hộp thịt bò hầm nước tương cho tôi.

“Không cần đâu, cô mang về đi.”

Không có ai mà làm một việc không có lợi ích cả.

Vả lại, tôi sợ cô ta bỏ thuốc độc vào.

“Chị, chị vẫn giận em sao? Chỉ cần chị tha thứ cho em, em có thể làm bất cứ điều gì, em sẽ lập tức dọn ra khỏi nhà.”

“Bố mẹ thực sự rất nhớ chị, chị hãy về nhà cùng với em đi.”

Đặng Ương Ương có khả năng nói dối không chớp mắt thật sự không phải chuyện đùa, cô ta giả vờ đáng thương đến nỗi không biết là đang diễn cho ai xem.

“Tôi có chuyển ra ngoài hay không, cũng không liên quan gì đến cô, đừng lấy cái cớ này ra để tìm tôi, mang cái hộp cơm của cô về đi.”

Đặng Ương Ương càng tỏ ra ủy khuất hơn, nước mắt bắt đầu đọng lại trong mắt.

“Chị, em thật sự hy vọng chị có thể tha thứ cho em, em có thể làm bất cứ điều gì chị muốn.”

Tôi thờ ơ liếc nhìn cô ta.

Đúng lúc đó Lục Dĩ Huân mặc áo phông trắng quần đen từ trên lầu đi xuống, thấy cảnh tượng của tôi và Đặng Ương Ương, anh ấy hơi ngạc nhiên.

“Lục… học trưởng.”

Đặng Ương Ương quay đầu lại, làm ra vẻ ngạc nhiên, cẩn thận lên tiếng.

Lục Dĩ Tư nhướng mày, giọng điệu nghi ngờ hỏi: “Cô là?”

Đặng Ương Ương vô thức nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng cắn môi, ấp úng nói: “Học trưởng, em là Đặng Ương Ương, học sinh năm nhất trường Hàn Lâm, cũng là… em gái của Cố Hinh Nghiên ạ.”

Lục Dĩ Huân như hiểu ra, gật đầu một cái, lịch sự chào hỏi cô ta: “Chào em.”

“Chào học trưởng.”

Giọng nói của Đặng Ương Ương nhẹ nhàng ngọt ngào, thêm vào đó là vẻ mặt đáng yêu, đúng là rất hấp dẫn.

“Mới sáng sớm mà hai người đã đứng đây làm gì vậy, nào ngồi đi, bạn học Đặng.”

Đặng Ương Ương do dự một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống, đáp: “Cảm ơn học trưởng.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!