32
Tôi đã đoán trước được việc họ có ý đồ gì đó.
Nhưng không ngờ họ lại điên đến mức dám phóng hỏa.
Khi tôi nhận ra trong phòng có khói bay vào, thì ngoài hành lang đã bùng lên những ngọn lửa.
Tôi toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra ngoài đi tìm Lục Dĩ Huân, nhưng lại phát hiện cửa không mở được.
Ánh lửa bên ngoài ngày càng lớn, nhịp tim tôi cũng càng lúc càng nhanh.
Chú Vương?
Đột nhiên tôi nhớ ra, Lục Dĩ Huân đã bảo chủ Vương chờ bên ngoài nông trại.
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, chưa kịp gọi thì từ phía cửa sổ phát ra một tiếng động lớn.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy chú Vương cầm một cái búa sắt, đập nát cái cửa sổ nhôm.
“Hinh Nghiên tiểu thử, mau tới đây!”Chú Vương hét lên gọi tôi.
Tôi vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Lục Dĩ Huân đâu ạ?”
“Thiếu gia đã ra ngoài rồi, cậu ấy đang ở dưới.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống dưới cửa sổ, quả thật thấy anh ấy đang ở trên con đường đá xanh.
Nhanh chóng leo lên bậu cửa sổ, mặc dù khoảng cách có hơi cao, nhưng vào lúc này không thể nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ có thể nghiến răng nhảy xuống.
May mắn là, Lục Dĩ Huân đã chạy tới đỡ lấy tôi.
Tôi gần như không đứng dậy nổi, tim đập thình thịch như trống.
Quá sợ hãi.
Lục Dĩ Huân thấy mặt mày tôi tái nhợt, quan tâm hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi ôm ngực, sợ hãi nói: “May mà anh không sao, nếu không em chỉ có thể tự sát đền tội.”
Anh ấy vậy mà còn cười được: “Có cần khoa trương như vậy không?
“Tuyệt đối không hề khoa trương, dù em có trăm mạng sống cũng không đủ để đền bù cho một mạng của anh.”
33
Khi chúng tôi vòng qua sân trước, hàng phòng khách mà chúng tôi vừa ở đã bị một biển lửa bao trùm.
Mẹ tôi đứng bên cạnh bồn hoa, run rẩy như đã bị dọa sợ đến mức phát khiếp.
Tôi tiến lại gần: “Mẹ, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Nhìn thấy tôi đi tới, bà ta như nhìn thấy ma: “Hinh Nghiên, con… con không sao chứ?”
“Đừng nói với tôi rằng, đây là do các người gây ra.”
Nước mắt mẹ tôi ngay lập tức rơi xuống, bà ta hoảng hốt lắc đầu: “Không phải chúng tôi cố ý.”
Quả nhiên là như vậy, tôi chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết da gà.
“Các người điên rồi sao?”
Nước mắt bà ta rơi nhiều hơn: “Là Ương Ương, Ương Ương nói chỉ cần chúng ta phóng hỏa để diễn một màn kịch, nếu có thể cứu được Lục Dĩ Huân trong trận hỏa hoạn, lúc đó Lục phu nhân chắc chắn sẽ đưa theo con bé và Diệc Châu đi du học để đền ơn.”
“Con bé còn nói, trước đây con chính là nhờ may mắn mà cứu được chủ tịch Lục.”
“Chúng ta cũng không ngờ tối nay gió lại lớn như vậy, lửa lại mạnh đến thế.”
Tôi thực sự không thể không còn lời nào để nói về con người của Đặng Ương Ương nữa, thật không ngờ cô ta lại có thể nghĩ ra điều này.
“Bố và Diệc Châu đâu?”
“Họ… họ đi kêu người đến dập lửa rồi.”
Lửa quá lớn, không làm được gì cả, chỉ có thể chờ xe cứu hỏa đến.
May mà trước đó Lục Dĩ Huân đã gọi 119.
Không lâu sau, tôi thấy Cố Hồng Bân và Diệc Châu thở hổn hển chạy tới.
Khi nhìn thấy tôi và Lục Dĩ Huân, cả hai mặt mày tái mét, không nói được một lời.
“Ương Ương đâu?”Mẹ tôi đột nhiên hỏi.
Hai bố con cùng ngẩn người: “Ương Ương không phải đã ra ngoài rồi sao?”
Bầu không khí rơi vào im lặng kỳ quái.
Tôi thực sự thích bầu không khí này.
“Chẳng lẽ bị thiêu chết rồi sao?”
Ba người bên kia rõ ràng run rẩy.
“Chỉ cần thiêu chết một mình cô ta cũng đủ rồi, nếu mà liên lụy đến người khác, bố, các người cứ chuẩn bị ngồi tù đi, trước đây những tin tức như vậy các người cũng đã xem qua rồi.”
Giống như một dây đàn bị kéo căng đột nhiên đứt, bố tôi ngã khuỵu xuống đất.
34
Tin xấu là, Đặng Ương Ương không chết trong lửa.
Tin tốt là, cô ta đã bị hủy hoại dung nhan.
Diện tích bỏng trên cơ thể đạt 70%, nghe nói cả ngón tay cũng bị cháy hết.
Dù cho Giang Thần có yêu cô ta đến mấy, sau này nếu thoát khỏi sự kìm kẹp của Giang phu nhân quay lại tìm cô ta, có lẽ cũng sẽ bị dọa cho chạy mất.
Người khác tôi không rõ, nhưng Giang Thần thì chắc chắn là một thành viên của hội nhan khống.
Còn về bố mẹ tôi, mặc dù vụ hỏa hoạn không gây ra thương vong cho người khác, nhưng nông trại đó thiệt hại nặng nề, chủ nông trại đã nhanh chóng đưa họ ra tòa.
Bố tôi là chủ mưu, mẹ tôi là đồng phạm, hình phạt từ ba năm đến mười năm, cụ thể là bao nhiêu thì chưa rõ.
Còn Cố Diệc Châu, thì bố mẹ tôi gánh chịu phần lớn trách nhiệm, lại thêm anh ta còn vài tháng nữa mới đủ tuổi trưởng thành, nên đã thoát khỏi một kiếp.
Mặc dù tránh được hình phạt, nhưng gánh nặng nợ nần thì không hề nhẹ, chủ nông trại cũng không phải là một nhà từ thiện.
Nghe nói anh ta phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền trả nợ.
Người kiêu ngạo và tự phụ như Cố Diệc Châu không còn cách nào duy trì vinh quang của kiếp trước, chỉ có thể trở thành một con kiến trong đám đông.
Còn về Đặng Ương Ương, trong thời gian cô ta nằm viện, tôi đã đến thăm cô ta, toàn thân cô ta được bọc băng như một xác ướp, không thể nhận ra là người.
Cô ta vừa thấy tôi đã la hét ầm ĩ, ồn ào không chịu nổi.
Do mặt cô ta được bọc băng, tôi không thấy rõ biểu cảm của cô ta cho lắm, chỉ có thể đoán từ đôi mắt điên cuồng phẫn nộ của cô ta rằng cô đang gửi lời hỏi thăm thân thiện đến tôi.
Tôi lắc đầu, thở dài:
“Thực ra không có gì đặc biệt, chỉ là đến xem tình cảnh thê thảm của mày mà thôi, sau này tao sẽ không đến đây nữa, ân oán giữa chúng ta cũng kết thúc rồi.”
“Hôm đó chắc mày đã có ý định thiêu sống tao, nếu không thì sao cửa và cửa sổ phòng tao lại không mở được chứ?”
“Có lẽ đây chính là “người làm điều ác ắt phải chịu quả báo”, mày nên nghĩ thoáng ra một chút, sống tốt nốt quãng đời còn lại, mặc dù điều đó là không khả thi.”
“Ở hai kiếp, mỗi người thắng một lần, chúng ta cũng coi như hòa nhau, bắt tay hòa giải nhé… xin lỗi, quên mất là mày không còn tay.”
Âm thanh đau đớn và thê lương vang lên trong phòng bệnh.
Y tá vội vàng chạy tới xem chuyện gì, tôi lập tức xin lỗi:
“Xin lỗi xin lỗi, tôi vốn định đến an ủi cô ấy, không ngờ cô ấy lại quá kích động.”
35
Khi bước ra khỏi bệnh viện, xe của chú Vương đã đợi sẵn bên ngoài.
Người ta thường nói, từ cần kiệm đến sang trọng thì dễ, nhưng từ xa hoa đến tiết kiệm mới khó, mấy ngày nay tôi đã quen với việc làm tiểu thư, sau này chắc chắn sẽ rất khó thích nghi.
Trở về biệt thự Nhất Hào , tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.
Thực ra, ngoài một ít quần áo và đồ dùng vệ sinh, chẳng có gì đáng để sắp xếp.
Tôi dự định đợi khi Lục phu nhân trở về, sẽ nói lời từ biệt với bà.
Trước tiên, vẫn nên lên mạng tìm nhà thôi.
Tôi không phải chịu một xu nào cho khoản nợ của Cố Diệc Châu, vì thế thuê một căn phòng nhỏ cũng không quá áp lực.
Về học phí, sau khi kết thúc học kỳ này, tôi sẽ ngay lập tức chuyển trường, tôi không thể gánh nổi học phí của học viện Hàn Lâm.
Từ bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Là Lục Dĩ Huân.
Vừa bước vào, anh ấy nhìn thấy hành lý của tôi đã được gói gọn trên giường, chân mày hơi cau lại, “Em đang làm gì vậy?”
Tôi mỉm cười với anh: “Không có gì, nhân lúc rảnh rỗi sắp xếp một chút đồ.”
“Em định chuyển đi à?”
“Vâng, cũng có thể coi như vậy.”
“Tại sao?”Lục Dĩ Huân nghiêm túc nhìn tôi, “Ở đây không quen à?”
Thực ra không phải là không quen, ngược lại, tôi đã quá quen thuộc, sợ rằng một ngày nào đó sẽ không chịu đựng nổi sự chênh lệch tâm lý.
Nói thật, bây giờ tôi không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc em trong thời gian qua, những bữa tiệc nào rồi cũng phải đến hồi kết, em cũng đã đến lúc phải đi rồi.”
Lục Dĩ Huân im lặng một chút, biểu cảm trở nên cực kỳ dịu dàng:
“Em định chuyển đi đâu?”
“Em chưa biết, vẫn đang tìm nhà.”
“Em có thể ở lại đây, đi học cũng thuận tiện, em và Dĩ Tư cùng lớp mà…”
“Chắc sang học kỳ sau em sẽ chuyển trường.”
Ánh mắt của anh đầy sự kinh ngạc: “Tại sao chứ?”
Thực sự là một thiếu gia không biết đến khói bụi trần gian.
Tôi vừa định giải thích, nhưng Lục Dĩ Huân có vẻ đã hiểu ra:
“Học viên Hàn Lâm mỗi năm có một vài suất học bổng, học phí hoàn toàn miễn phí, em hoàn toàn không cần phải chuyển trường.”
Thật sao?
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về điều này.
Nếu có thể xin được học bổng, thì không cần phải chuyển trường nữa.
Còn về chỗ ở, tôi thực sự không thích nợ nần ai cả.
Lần đầu tôi chuyển vào đây cũng là vì lợi ích đôi bên với Lục gia.
Tôi cứu chủ tịch Lục, bà ấy giúp tôi một tay để báo thù.
Giờ đây, chúng tôi đã không còn nợ nần gì nhau nữa.
“Tôi nhớ trước đây em đã nói, tất cả chúng ta đều nằm trong một cuốn sách, em là nữ phụ, còn tôi là nhân vật không có tên.”
Lục Dĩ Huân chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào tôi, như đang chờ câu trả lời.
Tôi đúng là đã nói như vậy.
Hôm đó, tôi thấy một tin tức trên điện thoại, báo cáo về việc vị phú ông của thành phố, Lục Chấn Nam, chủ tịch tập đoàn Hàn Lâm đột ngột mất tích.
Khi thấy tin tức, tôi bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.
Bởi vì trong kiếp trước, tôi cũng đã thấy tin tức này.
Vị siêu đại phú hào này cả đời yêu thích nhất là một mình đi vào những vùng núi rừng hoang dã để khám phá.
Cuối cùng, ông đã gặp phải sự cố.
Chủ tịch Lục đã không may rơi xuống một vách đá trong lúc leo núi ở núi Ngũ Chỉ Phong.
Do việc cứu hộ không kịp thời, cộng với việc hôn mê quá lâu, cuối cùng ông đã không qua khỏi, ra đi ở tuổi năm mươi.
Tôi nhớ, ở kiếp trước, đội cứu hộ đã tìm thấy chủ tịch Lục ở dưới đỉnh núi thứ ba của Ngũ Chỉ Phong.
Khi nhớ lại thông tin này, tôi lập tức thuê xe và đến núi Ngũ Chỉ Phong, một mình tìm kiếm trong rừng sâu suốt nửa đêm, cuối cùng tìm thấy chủ tịch Lục đã hôn mê suốt hai ngày.
Tôi bắn tín hiệu khẩn cấp, rồi gọi đến đường dây nóng của thành phố.
Không lâu sau, trực thăng đã bay vòng trên không.
Tại bệnh viện, lần đầu tiên Lục Dĩ Huân nhìn thấy tôi, anh đã ngạc nhiên hỏi tại sao một cô gái lại xuất hiện trong rừng sâu vào giữa đêm.
Không hiểu sao, lúc đó tôi lại nói thật với anh.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ biểu cảm khó xử của Lục Dĩ Huân lúc đó.
“Anh không phải không tin à?”
Lục Dĩ Huân lắc đầu:
“Thực ra, anh đã sớm tin rồi. Em có thể cho anh biết trong cuốn sách gốc, kết cục cuối cùng của bố anh là như thế nào không?”
Tôi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói”
“Ông ấy đã qua đời, hôn mê trong rừng suốt bảy ngày, đội cứu hộ đến quá muộn.”
Lục Dĩ Huân nhìn có vẻ không quá bất ngờ, như thể anh đã sớm đoán trước được câu trả lời của tôi.
Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt anh sáng rực, giọng điệu chân thành: “Hinh Nghiên, có lẽ em sẽ không bao giờ hiểu được bố của anh đối với anh, đối với gia đình này có ý nghĩa như thế nào. Em có thể ở lại nhà chúng tôi đến khi nào em muốn, thậm chí có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.”
Tôi biết chắc chắn rằng Lục Dĩ Huân không phải đang tỏ tình, mà chỉ đang bày tỏ lòng biết ơn.
Nhưng mà, nghe cũng thật ngọt ngào.
“Bất kỳ yêu cầu nào cũng đều được sao?”
Anh khẽ cười: “Đúng vậy.”
Tim tôi đập thình thịch.
Đây quả thực giống như một thanh bảo kiếm quý giá, Lục Dĩ Huân hình như đã quá hào phóng với tôi rồi.
Biết đâu có ngày nào đó tôi lại yêu cầu anh làm bạn trai của tôi thì sao nhỉ?
Thôi thì, không ở thì cũng uổng phí, tôi cũng chẳng cần phải giả bộ nữa.
Hơn nữa, ai có thể chịu nổi giọng nói nhẹ nhàng, ân cần như của Lục Dĩ Huân chứ.
Thế là, tôi tiếp tục ở lại biệt thự Nhất Hào, cho đến khi tốt nghiệp trung học, rồi lại cùng Lục Dĩ Tư sang Pháp du học trong cùng một năm.
Thật trùng hợp, đây vẫn là ngôi trường danh tiếng mà kiếp trước Cố Diệc Châu đã từng du học.
Ngày đầu tiên nhập học, tôi lang thang trong khuôn viên xinh đẹp như tranh vẽ.
Bên cạnh, Lục Dĩ Tư giúp tôi chụp rất nhiều bức ảnh đẹp, rồi không thể kiềm chế được đã đăng lên một bài trên mạng xã hội.
Cố Diệc Châu, người đã không liên lạc với tôi trong vài năm qua, đã thả một like dưới bài đăng của tôi.
Tôi không nói gì, trong lòng thậm chí không có bất kỳ dao động nào.
Đối với tôi lúc này, anh ta cũng như một người xa lạ.
Đường đời của chúng tôi giống như hai đường thẳng cắt nhau, càng lúc càng xa cách.
(Hoàn)
Tôi cũng không hiểu sao kết lại cụt ngủn như này luôn ý!
Để lại một bình luận