Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 3

8

Kỳ nghỉ hè kéo dài hai tháng trôi qua nhanh chóng, ngày đầu tiên đi học đã đến.

Những chiếc xe sang trọng tập trung trước cổng trường trung học Hàn Lâm, tất cả đều nhằm mục đích đưa học sinh nhập học.

Chú Vương kính cẩn mở cửa xe cho Lục Dĩ Tư, sau đó lại bước tới phía tôi.

“Không cần, chú Vương, tôi sẽ tự làm.”

Tôi mỉm cười với chú ấy rồi bước ra khỏi chiếc Bentley.

Đi tới bên cạnh Lục Dĩ Tư, cố tình nắm lấy tay anh ta.

Bắt gặp ánh mắt có chút giật mình của anh ta, tôi nhướng mày: “Anh hai, sao anh lại nhìn em như vậy?”

Chỉ trong hai giây, khuôn mặt tuấn tú của Lục Dĩ Tư trở lại bình tĩnh, anh ta để tôi tuỳ ý nắm tay.

“Không có gì.”

Xung quanh có rất nhiều học sinh mới hướng nhìn về phía hai người chúng tôi thì thầm: “Ôi mẹ ơi, nam sinh này là ai vậy?Đúng là gu của mình mà.”

“Nhanh, nhanh, ba phút, mình muốn có tất cả thông tin về cậu ấy.”

“Cô gái bên cạnh cậu ấy là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn gái của cậu ấy?Huhuhu, hình như mình phải thất tình rồi.”

“Chắc là em gái đó, không phải cô ấy gọi anh hai sao?”



Thân phận của Lục Dĩ Tư quá lộ liễu, ngày đầu tiên đến trường đã bị người ta lột sạch rồi.

Nhân tiện, tôi cũng đã trở thành nữ hoàng của các chủ đề.

Ngay tiết học đầu tiên vừa kết thúc, bạn cùng bàn của tôi, Châu Tuyết, đã không thể kiềm chế được tinh thần buôn chuyện rực nửa của mình, nóng lòng muốn xác nhận với tôi.

“Hinh Nghiên, cậu và Lục Dĩ Tư là anh em ruột phải không?”

“Không nha, tôi là được nhận nuôi.” Tôi lắc đầu, bình tĩnh trả lời.

Đối phương lập tức hưng phấn.

“Wow, đây là vận mệnh gì vậy, lại được phu nhân giám đốc trường chúng ta nhận nuôi. Nhà bọn họ còn thiếu con không?Mình cũng muốn được nhận nuôi.”

Tôi có chút buồn cười, “Được, tối nay mình sẽ về hỏi mẹ.”

“Nếu như phu nhân không thiếu con, thì cậu giúp mình đi hỏi anh hai cậu xem, anh ấy có thiếu bạn gái không. Mình phong cách nào cũng điều khiển được, từ em gái nhà bên, ngự tỷ, loli,…Toàn bộ đều chơi được tất.”

Trong ánh mắt của Châu Tuyết không ngừng xuất hiện những vì sao lấp lánh.

“Không thành vấn đề.”

“Còn nữa, còn nữa, nếu như anh hai của cậu không thích kiểu như mình, cậu có thể giúp mình hỏi thử anh cả của cậu được không?Mình thật sự đã yêu thầm anh ấy rất lâu rồi. Bắt đầu từ kiếp trước rồi đấy. Làm ơn đi mà, giúp mình có cơ hội để làm chị dâu của cậu đi.

“…”

Cô gái, cậu có tham lam quá rồi không đấy?

9

Thấm thoát đã tới trưa.

Hầu hết các bạn nữ trong lớp đều đến chỗ tôi để muốn làm quen, một số bạn còn ngỏ ý hỏi liệu họ có thể ăn trưa cùng tôi không.

Trước đây tôi không nhận ra rằng việc kết bạn lại dễ dàng đến vậy.

Dù tôi không làm gì cả nhưng họ dường như coi tôi là nhân vật trung tâm.

Khi tôi đang ăn, các ghế bên trái, bên phải và đối diện tôi đều chật kín người.

Có thể thấy, tất cả những cô gái này đều xuất thân từ những gia đình giàu có, bất kỳ chiếc đồng hồ nào trên tay họ đều là học phí kỳ đầu tiên của trường Hàn Lâm.

Ngay cả Châu Tuyết, người đang lảng vảng về việc muốn Lục phu nhân nhận nuôi, hóa ra lại là con gái của chủ tịch tập đoàn Đại Dương, có giá trị thị trường hơn trăm tỷ đồng.

Mà người ta còn là con gái một trong gia đình nữa.

Hiện tại, Chu đại tiểu thư này đang cố gắng hết sức để hỏi tôi về Lục Dĩ Huân.

“Cố Hinh Nghiên.”

Một giọng nói đột ngột bất ngờ truyền tới tai tôi.

Tôi ngước mắt lên, chạm vào khuôn mặt không ngừng nghi hoặc của Đặng Ương Ương.

Cô ta đang đi cạnh một cô gái tóc ngắn, tay cầm đồ ăn, chắc là đang tìm chỗ ngồi.

“Hi, trùng hợp thật đấy.”

Tôi thờ ơ đáp lại, sau đó cùng Chu Tuyết ở bên cạnh nói nói về chủ đề vừa nãy.

Đặng Dương Dương không rời đi mà nhìn về phía tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Cô ta có vẻ hơi bối rối trước tình huống này, hơi cau mày nói: “Cô đến đây làm gì?”

Câu hỏi của cô ta thật buồn cười.

Tôi lại phải ngước mắt lên để trả lời câu hỏi vô lý này của cô ta, “Đương nhiên là để ăn cơm rồi, không thì làm gì?”

Đặng Dương Dương cười chế nhạo, giọng điệu cực kỳ khinh thường: “Đừng nói với tôi là cô cũng học ở đây nhé.”

Ý mỉa mai trong câu nói này quá rõ ràng, có người lạ lùng nhìn cô ta.

“Cô là ai?” Chu Tuyết vẻ mặt không vui hỏi.

Đặng Ương Ương đứng thẳng người: “Còn cô là ai?

“Cô quan tâm tôi là ai?Không thấy mình vô duyên à, không thấy chúng tôi đang nói chuyện sao?”

Đặng Ương Ương đang định chống trả thì bị cô gái tóc ngắn bên cạnh kéo lại, ngầm lắc đầu với cô ta.

“Thật xin lỗi, Châu tiểu thư, chúng tôi không phải cố ý quấy rầy các cậu đâu.” Cô gái tóc ngắn khá kiêng dè Châu Tuyết, chân thành nói lời xin lỗi, sau đó liền nhanh chóng kéo Đặng Ương Ương rời đi.

Hai người họ đi tới chỗ rất xa chúng tôi ngồi.

Đặng Ương Ương ánh mắt tối xầm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi.

10.

Tan học, tôi đợi Lục Dĩ Tư ở hành lang tầng hai.

Đặng Ương Ương giống như đã phục kích ở đây từ lâu, kéo tôi đến cầu thang.

“Cố Hinh Nghiên, rốt cuộc đây là sao đây?”

Tôi tắt điện thoại, lười biếng mở miệng, “Sao?”

Cô ta với vẻ mặt lố bịch không thể tưởng tượng nổi, “Mày từ khi nào mà trở thành con gái của giám đốc trường này vậy?”

“Có liên quan gì đến một xu của cô không?”

Tôi lười để ý đến cô ta, xoay người định rời đi thì bị cô ta kéo lại.

Đặng Ương Ương khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.

“Lẽ nào mày không muốn xem xem, nếu như bố mẹ biết bây giờ mày trở thành con gái của giám đốc trường này, sẽ có vẻ mặt như thế nào sao?”

“Ai thèm quan tâm bọn họ sẽ có phản ứng ra sao chứ?Tôi sớm đã cắt đứt quan hệ với gia đình các người từ lâu rồi.”

Tôi nhún vai nhàn nhã rồi nói, “Đây không phải là đều học từ cô sao? Bố mẹ của người khác đúng thật là thơm mà.”

Đặng Ương Ương bị tôi làm cho tức điên, đồng tử lóe lên một cảm xúc ác liệt sắc bén.

Tôi không nán lại lâu nữa, vẫy tay chào cô ta rồi tao nhã rời đi.

11

Khi tôi và Lục Dĩ Tư bước ra khỏi cổng trường, xe của chú Vương đã đậu bên đường rồi.

“Hinh Nghiên tiểu thư, trà sữa của cô.”Trước khi mở cửa xe cho tôi, Chú Vương đã lấy một cốc trà sữa ấm từ giá để cốc trên xe đưa qua cho tôi rồi.

Chỉ là hồi sáng tôi vừa nhắc một câu, “Trà sữa ở ngã tư mới mở ngon lắm.”Không ngờ rằng đối phương vậy mà lại nhớ.

“Cảm ơn chú Vương.”Tôi ngọt ngào cảm ơn.

“Không có gì.”

Tôi nghĩ tới điều gì đó, quay lại hỏi: “Lục Dĩ Tư, anh có muốn thử không? Nó ngon thật đấy.”

Lục Dĩ Tư vô duyên vô cớ bị kéo vào, nhìn ly trà sữa trong tay tôi với vẻ mặt kháng cự, “Không cần.”

“Uống thử xem xem đi.”

Đối phương kiên quyết lắc đầu.

Được thôi, không muốn thì bỏ đi.

Khi xe đi qua ngã tư tiếp theo, tôi cảm thấy hơi chán, tiện tay ấn cửa kính xe xuống.

Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Đặng Ương Ương và Cố Diệc Châu đang đứng dưới biển báo xe buýt.

Hai người họ đang đợi xe buýt.

Bố tôi…À không, dù Cố Hồng Bân hai năm nay kiếm được khá nhiều tiền, nhưng gia đình ông ta vừa mới sửa một căn nhà lớn, học phí hàng năm của Đặng Ương Ương và Cố Diệc Châu cũng không thấp.

Với khoản tiền thế chấp sửa nhà và học phí, gánh nặng đối với ông ta là không hề nhỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là sẽ không bao giờ có đủ tiền thuê tài xế, không còn cách nào chỉ có thể để hai đứa con đi xe buýt.

Khi Đặng Ương Ương nhìn thấy tôi trong xe, sắc mặt cô ta bỗng thay đổi, đôi mắt rực lửa, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Cố Diệc Châu vô cùng kinh ngạc, tựa hồ không tin vào mắt mình, hét lớn tên của tôi.

“Cố Hinh Nghiên.”

Thật xúi quẩy mà.

Tôi trợn mắt nhìn họ rồi không chút do dự đóng cửa sổ xe lại.

Đèn xanh sáng lên, chiếc xe phóng đi phía trước. 


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!