Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRÙNG SINH, TÔI TRỞ VỀ TRẢ THÙ NỮ CHÍNH TRUYỆN ĐOÀN SỦNG- Chương 2

4

Nửa tháng sau, tôi chuyển đến Biệt thự số 1, khu giàu có danh giá nhất thành phố A.

Đây là nơi mà giá nhà trung bình lên tới 40 vạn một mét vuông, một nơi mà người đời hay đồn thổi là tấc đất tấc vàng trong truyền thuyết

Lúc này, bỗng có một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy trắng thanh lịch đang bước về phía tôi với nụ cười thật tươi

“Hinh Nghiên”

“Mẹ nuôi”

Tôi nở nụ cười rạng rỡ với đối phương.

“Hành lý con đã mang đến hết chưa? Sao lại ít thế này”

“Con mang hết theo rồi. Con vốn dĩ cũng không có nhiều đồ lắm.”

“Được rồi, để mẹ bảo A Tư đưa con lên phòng trên tầng ba”

“Cảm ơn mẹ nuôi”

Lục Dĩ Tư bằng tuổi tôi, năm nay cậu ấy học lớp tám, nhưng lại cao hơn tôi một chút, khoảng 1m83.

Cậu ấy được ông trời ưu ái không chỉ ở nhan sắc vượt bậc mà còn có đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt sáng, cả người tỏa ra khí chất phong độ ngời ngời

Cậu ấy thật sự là một công tử nhà giàu, khí chất toát ra chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ.

Kiêu ngạo, lạnh lùng

Còn anh trai Lục Dĩ Huân của cậu ấy có tính tình ôn hòa hơn và trông cũng hiền lành hơn.

Ngoại hình của hai anh em thật sự rất đẹp, đúng kiểu có thể mê hoặc ch.ết người mà không cần phải trả giá

Chẳng trách người có tiền lại thích cưới người nổi tiếng về làm vợ, ít nhất thì ngoại hình của thế hệ sau cũng được đảm bảo.

Phải biết rằng, Lục phu nhân đã vượt qua cuộc thi với vẻ đẹp tuyệt trần và giành được danh hiệu hoa hậu của cuộc thi sắc đẹp mùa đó.

Thang máy đến tầng ba.

Tôi đẩy cửa ra

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.

Căn phòng này rộng đến mức tôi có thể chạy bộ trong đó.

Đèn chùm pha lê sang trọng, giường ngủ phong cách Châu Âu retro sang trọng.

Qua khung cửa sổ, tôi còn có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.

Nó thực sự là một dinh thự trị giá 80 vạn

Tôi mỉm cười với Lục Dĩ Tư và nói: “Cảm ơn Nhị thiếu gia.”

Đối phương khẽ gật đầu, có lẽ cảm thấy mình quá lạnh lùng, nên nhẹ nhàng đáp:

“Không có việc gì,

Sau khi xách đồ lên giúp tôi thì Lục Dĩ Tư đã rời đi, lúc này tôi mới bước tới cửa sổ để ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ

Mọi thứ ở đây đều thật yên tĩnh.

Thành phố ở xa xa đã biến thành những đốm ánh sáng vàng ấm áp, nhìn thật sự rất đẹp

Tôi không ngờ rằng thành phố A lại có thể có một nơi yên tĩnh và bình yên như vậy.

Phong cảnh ở đây đẹp hơn nhiều so với khu biệt thự Riverview của chúng tôi.

Tôi không khỏi phải thốt lên rằng, cuộc sống của người giàu thực sự rất “giản dị”

5

Hai ngày này là kì thi cuối kỳ.

Trước đây, tôi đã nói dối về việc mình bị gãy chân và xin phép giáo viên chủ nhiệm nghỉ phép một tuần.

Thi xong đồng nghĩa với việc cuộc sống cấp 2 của tôi đã kết thúc.

Vừa bước đến cổng trường, tôi đã nhìn thấy xe của bố.

Có vẻ là đưa Đặng Ương Ương đi thi. Cô ta với tôi học cùng lớp, nửa năm trước cô ta đã chuyển đến đây

Thật sự là một người cha tốt.

“Chị, thật trùng hợp.”

Đặng Ương Ương nhìn thấy tôi, vui vẻ vẫy tay chào hỏi

Ánh mắt của bố sau khi thấy tôi, vẻ mặt dịu dàng và yêu thương vốn có của ông đột nhiên trở nên rất lạnh lùng.

Tôi biết ông đang đợi tôi cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình, phải hối hận về hành vi của mình mấy ngày qua.

Khi bước chân của tôi ngày càng gần ông hơn.

“Xin chào, chú Cố.”

Vừa dứt lời, người đối diện tái mặt, trong mắt hiện lên tia tức giận:

“Cố Hinh Nghiên, mày nói chuyện kiểu gì thế?”

Tôi nhún vai

“Xem ra con không nên chào hỏi. Con nhìn thấy thì chỉ nên xem người xa lạ thôi phải không?”

Bố tôi trừng mắt nhìn tôi, có vẻ vô cùng thất vọng:

“Cố Hinh Nghiên, nếu trong vòng ba ngày mày không chuyển về nhà thì không cần phải quay lại nữa.”

“Được rồi, Chú Cố”

Nói rồi tôi rời đi mà không ngoảnh lại.

6

Sau bữa trưa, tôi trở lại lớp học.

Đặng Ương Ương đang mời cả lớp đến dự tiệc sinh nhật của cô ta

Các bạn trong lớp nhận được lời mời, tất cả đều tỏ ra ghen tị.

“Wow, Đặng Ương Ương, nhà cậu ở Giang Nam Thịnh Thế à. Không phải nhà ở nơi đó rất đắt sao?”

“Không chỉ rất đắt, bố tôi còn nói đều là khu biệt thự, một căn nhà ít nhất cũng phải 20 triệu nhân dân tệ”

“Đặng Ương Ương, nhà cậu không phải là biệt thự đấy chứ”

  …

Đặng Ương Ương che miệng cười ngọt ngào:

“Nhà tớ có hai tầng, đối diện nhìn ra sông.”

”Wow, tớ muốn đi tớ muốn đi, từ bé đên lớn tớ chưa biết biệt thự Riverview là như thế nào”

“Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn.”

Đột nhiên lớp học trở nên sôi động hẳn lên.

Một lúc sau, Đặng Ương Ương cầm thư mời trên tay bước tới chỗ tôi, đầy kiêu hãnh:

“Chị ơi, chị sẽ đến dự tiệc sinh nhật của em chứ?”

Đối diện với vẻ mặt tự mãn của cô ta, tôi đã nhận lời mà không cần suy nghĩ

“Được.”

Nụ cười của người kia cứng lại

Cô ta cũng nắm chặt lá thư mời trong tay không muốn buông ra.

Tôi biết Đặng Ương Ương chỉ muốn khoe khoang với tôi một chút

Nhân tiện, gây thêm cho tôi một chút rắc rối

Cô ta không muốn tôi đến dự tiệc sinh nhật của cô ta

Nếu đến lúc đó, tôi tùy tiện chào bố mẹ mình, danh tính con gái nuôi của cô ta sẽ bị lộ.

Cô ta sẽ không làm một việc ngu ngốc như vậy.

Tôi mỉa mai nói: “Không phải em mời chị đi dự tiệc sinh nhật của em sao? Em đưa thiệp cho chị đi nào”

Đặng Ương Ương có chút bất đắc dĩ cười:

“Chị, nếu không có thời gian thì không cần đi.”

”Ai nói chị không rảnh? Chị rất rảnh là đằng khác”

Cô ta vẫn không buông tay, vẻ mặt ngượng ngùng:

“Em chỉ sợ chị đột nhiên xuất hiện ở nhà như vậy sẽ khiến bố mẹ tức giận. Hai ngày nay khó khăn lắm bố mẹ mới vui lên được một chút”

Tôi cười lạnh với cô ta:

“Có phải em lo quá nhiều rồi không? Dù gì chị mới là con ruột của bố mẹ?”

Đặng Ương Ương nghiêm túc nhìn tôi, nụ cười giả tạo trong mắt biến mất.

Bây giờ cô ta không còn quan tâm đến việc giả vờ nữa.

“Chắc chị vẫn chưa biết đâu nhỉ, bố mẹ đã quyết định cho tôi đến học viện Hàn Lâm để học cấp ba rồi. Nếu chị đã chủ động rời khỏi nhà thì nên đi xa một chút. Cớ gì phải quay lại để làm nh.ục chính mình?

Tôi không ngạc nhiên về những gì cô ta nói chút nào

Kiếp trước Đặng Ương Ương học ở trường trung học Hàn Lâm

Ngôi trường trung học này nổi tiếng khắp cả nước vì học phí đắt đỏ và đội ngũ giáo viên giỏi.

Học phí là 30 vạn mỗi học kỳ và 60 vạn mỗi năm.

Cố Dực Chu lớn hơn chúng tôi một tuổi, cũng học ở trường trung học Hàn Lâm.

Cả hai người họ mỗi năm cần 120 vạn tiền học phí.

Tại sao lại nói là hai người họ? Bởi vì tôi không có ở đó.

Tôi vào một trường trung học rất bình thường chỉ vì điểm của tôi tốt còn điểm của Đặng Ương Ương kém.

“Hinh Nghiên, thành tích của con rất tốt, dù con có đi học ở đâu cũng giống nhau. Còn Ương Ương lại khác. Nếu con bé không tận dụng 3 năm này thì con bé sẽ không thể vượt qua kỳ thi đại học”

”Nghe nói giáo viên trường cấp 3 Hàn Lâm đều là giáo viên đã đạt rất nhiều huy chương nên bố mẹ đã quyết định chuyển Ương Ương sang trường đó.”

Đây là lời mẹ ruột của tôi đã nói với tôi ở kiếp trước.

Đây cũng là những gì bà ấy và cha ruột của tôi đã làm với tôi.

Tôi đã khóc lóc, phản đối, thậm chí tuyệt thực, nhưng cuối cùng họ vẫn không thay đổi quyết định cho Đặng Ương Ương vào ngôi trường danh giá đó.

Nói ra thì chẳng có một ai tin việc con gái nuôi lại được vào học tại một trường danh giá với mức học phí 60 vạn tệ, còn con gái ruột thì chỉ được học tại một trường trung học bình thường với học phí 1 vạn tệ

Điều quan trọng là không ai trong gia đình nghĩ rằng chuyện này có gì sai trái.

Mỗi bữa tối khi nghe Cố Dực Chu và Đặng Ương Ương thảo luận đủ thứ chuyện thú vị ở trường còn đau đớn hơn việc bị c//ực h-ình

Sau đó, tôi chọn học nội trú ở trường và không bao giờ về nhà nữa.

7

Hồi ức kết thúc.

Tôi đang định chế nhạo Đặng Ương Ương thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Ương Ương.”

Trong mắt Đặng Ương Ương lóe lên cảm xúc, có điều gì đó rất lạ trong mắt cô ta

Giây tiếp theo, cô ta ngã về phía sau.

Giọng nói gấp gáp của Giang Thần vang lên:

“Cố Hinh Nghiên, em đã làm gì vậy?”

Không thể không nói, Đặng Ương Ương này cũng có chút thủ đoạn

Lại bị dính bẫy của cô ta

Sau khi được Giang Thần đỡ dậy, Đặng Ương Ương hai mắt đỏ hoe, cô ta đau khổ lau nước mắt:

“Anh Giang Thần, em… em chỉ muốn mời chị gái đến dự tiệc sinh nhật của em, nhân tiện tìm cơ hội để chị ấy có thể giải quyết hiểu lầm với bố mẹ, có thể về nhà sống, nhưng chị ấy lại đẩ em xuống đất mà không nói lời nào”

Giang Thần trừng mắt nhìn tôi với giọng điệu rất khinh thường:

“Cố Hinh Nghiên em bị bệnh à “

Nhìn người như hình với bóng với tôi, kể đủ thứ chuyện trên đời giờ đây lại chán ghét tôi đến mức tôi thậm chí không muốn nhìn thấy tôi

Tôi gạt đi cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng:

“Đúng vậy, anh có thuốc à? Cho tôi mấy viên đi?”

Nghe thế anh ta liền nghẹn lời, sau đó tức giận nói:

“Anh cảnh cáo em, đừng bắt nạt Ương Ương, em ấy không dễ bị bắt nạt như vậy…”

“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bắt nạt cô ta?”

“Anh đã nhìn thấy bằng cả hai mắt.”

“Anh Giang Thần, bỏ đi.”

Đặng Ương Ương ôm lấy người đàn ông đang bực bội, cắn môi đáng thương nói:

“Chị ấy có lẽ vẫn còn giận chuyện lần trước em đưa cho anh bức thư tình của chị ấy. Em xin lỗi chị, em thực sự không cố ý, em chỉ là muốn giúp chị, thấy việc chị thích anh Giang Thần nên để cho anh ấy biết”

Giang Thần nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, giọng điệu càng thêm khinh thường: 

“Cố Hinh Nghiên, anh với em ở bên nhau là chuyện không thể nào. Người anh thích là Ương Ương. Em đừng tự mình đa tình nữa” 

Xung quanh ngày càng có nhiều lời bàn tán

Có người nhìn tôi với ánh mắt hả hê

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cố Hinh Nghiên tỏ tình với Giang Thần?” 

“Hình như là bị từ chối rồi. Đây là cốt truyện gì vậy? Thanh mai mà không bằng một người đột nhiên xuất hiện à?”
“Chậc chậc, không ngờ hôm nay tôi lại được ăn một quả dưa lớn này”

Tôi nhìn Đặng Ương Ương
 
Vẻ mặt cô ta ngây thơ như một con nai, nhưng ánh mắt lại đầy sự kiêu hãnh và khiêu khích.   

Tháng thứ hai sau khi đến nhà tôi, cô ta đã lấy một bức thư tình trong phòng tôi đưa cho Giang Thần.  

Nhiều năm trước tôi đã viết nó ra để tỏ tình với Giang Thần, nhưng vì nhiều lý do mà tôi không đưa ra.  

Kết quả là Đặng Ương Ương đã bí mật gửi đi mà không có sự đồng ý của tôi. 

Sau đó, cô ta thậm chí còn dùng khẩu hiệu ngớ ngẩn “Nếu thích ai đó thì hãy lớn tiếng nói với cả thế giới”.  

Có lẽ cô ta thực sự nghĩ tôi là một con ngốc

Nữ chính trong trong truyện đoàn sủng à

Được thôi, vậy tiếp theo chúng ta cứ đấu thử xem ai thắng ai


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!