Thẻ: Ngược
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 4: END
Cô bé đó cứ lặp đi lặp lại câu nói này không ngừng, không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô ấy. Cậu bé có vẻ như rất tức giận. rất buồn bã, như thể thứ duy nhất thuộc về mình sắp bị cướp đi. Xung quanh dường như đều là cây cối, cậu…
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 3
Lục Chỉ Hàn từ từ liếc nhìn chàng trai một cái, “Cậu muốn nói cái gì?” “Cho cậu,” Chàng trai mỉm cười và lấy ra một xấp lá bài tarot, “Rút lấy một lá đi.” Lục Chỉ Hàn sốt ruột rút lấy ra một lá bài, Đàm Hiểu Chi nhìn lá bài, thở dài: “Vậy…
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 2
Lục Chỉ Hàn nhẹ giọng, trùng hợp lên giọng nói của bé trai trong ký ức. “Dù cho phải dùng bao nhiêu thủ đoạn đi nữa, tôi cũng sẽ giữ cậu ở lại…..”
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 1
Tôi thất thần nhìn bài thi đang cầm trên tay, trong kí ức, một cô bé đang nghiến chặt răng, hai mắt đỏ hoe lên vì khóc, nắm chặt tay cậu bé nằm trên giường bệnh, nói từng chữ từng chữ một “Lục Chỉ Hàn, tôi sẽ bảo vệ cậu cả đời này.” “Tôi chưa…
NHỮNG NĂM THÁNG CHỜ ĐỢI- Chương 3: END
Trong âm thanh ồn ào của bữa tiệc, Tống Chí Hoành hướng Lăng Cận, hơi nhếch môi nói “Vẫn là phải cảm ơn anh Lăng đã giúp tôi có được phúc phận này.” Lăng Cận nhìn Tống Chí Hoành, không nói lời nào, bàn tay buông thõng bên hông siết thành nắm đấm.
NHỮNG NĂM THÁNG CHỜ ĐỢI- Chương 2
Trong 6 năm bọn họ xa cách, người duy nhất ở bên Lăng Cận là tôi. Cái lần bị bỏng đó tuy không để lại sẹo ở chân, nhưng nó đã để lại một vết sẹo trong trái tim tôi, nơi chứa đựng gia đình, những người thân, bạn bè, cũng như lòng tự trọng…
NHỮNG NĂM THÁNG CHỜ ĐỢI- Chương 1
[Nói về vấn đề yêu đương thật sự tôi không có kinh nghiệm, vì vậy trước tiên cứ làm bạn đã.] Lăng Cận uống ngụm rượu, ngữ điệu mang ý cười nói [Đúng vậy, cậu ấy quả thật không có kinh nghiệm.] Nói một cách qua loa, tôi đã dành ra 15 năm của mình…
CẢM XÚC CHƯA ĐƯỢC THỔ LỘ- Chương 4
Điều khác biệt duy nhất là, lần này, tôi nghe thấy anh nói với tôi ba chữ Giống như một giấc mơ, nhưng ba chữ đó lại rất rõ ràng. Anh nói, Mật Mật, ANH THÍCH EM. Tôi không biết má tôi đã ướt từ lúc nào, và tôi không biết làm thế nào mà…
CẢM XÚC CHƯA ĐƯỢC THỔ LỘ- Chương 2
Anh quay người rời đi, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên. Bầu trời mà Đường Thanh vừa mới nhìn thấy, là bầu trời đầy mây hồng, tôi chợt nhớ lại bài văn tôi đã từng học ở tiểu học. Hôm nay nhìn thấy mây hồng, thời tiết ngày mai sẽ cực kì đẹp. Không…