Thẻ: Ngược
-
DẤU ẤN TÌNH YÊU- Chương 3
Phó Thời Dư thích tôi, là việc nằm ngoài dự đoán của Bối Tinh Tinh. Người mà mình thích thầm lại thích đối tượng cạnh tranh lớn nhất của mình, điều này đối với cô ta mà nói là một cú đánh quá lớn. Cô ta tự nhận thức được bản thân, chưa bao giờ…
-
DẤU ẤN TÌNH YÊU- Chương 2
“Nhưng trên danh nghĩa không phải chúng ta là anh em sao?” Anh nghiêng người lại gần tôi, dùng đầu ngón tay chọc chọc lên má tôi. Trong ánh mắt không có lấy một tia trốn tránh. “Vì vậy chúng ta vẫn luôn lén lút….”
-
DẤU ẤN TÌNH YÊU- Chương 1
Giang Thiệu đến gần, gạt những sợi tóc dính trên mặt tôi sang hai bên. “Bối Gia, cậu trước đây không phải như vậy.” “Sau này có thể nghe lời một chút không?” Đôi mắt nam sinh tối sầm lại. “Tôi thật sự rất chán ghét cái cách mà cậu thách thức tôi.”
-
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Ngoại truyện
Lý Hoan Hoan nheo mắt cười như vầng trăng: “Đã lâu không gặp, Lục Chỉ Hàn.” “Ừm,” Ánh mắt của cậu ta dịu dàng, “Đã lâu không gặp, Lý Hoan Hoan.”
-
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 4: END
Cô bé đó cứ lặp đi lặp lại câu nói này không ngừng, không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô ấy. Cậu bé có vẻ như rất tức giận. rất buồn bã, như thể thứ duy nhất thuộc về mình sắp bị cướp đi. Xung quanh dường như đều là cây cối, cậu…
-
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 3
Lục Chỉ Hàn từ từ liếc nhìn chàng trai một cái, “Cậu muốn nói cái gì?” “Cho cậu,” Chàng trai mỉm cười và lấy ra một xấp lá bài tarot, “Rút lấy một lá đi.” Lục Chỉ Hàn sốt ruột rút lấy ra một lá bài, Đàm Hiểu Chi nhìn lá bài, thở dài: “Vậy…
-
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 2
Lục Chỉ Hàn nhẹ giọng, trùng hợp lên giọng nói của bé trai trong ký ức. “Dù cho phải dùng bao nhiêu thủ đoạn đi nữa, tôi cũng sẽ giữ cậu ở lại…..”
-
HỐI HẬN MUỘN MÀNG – Chương 1
Tôi thất thần nhìn bài thi đang cầm trên tay, trong kí ức, một cô bé đang nghiến chặt răng, hai mắt đỏ hoe lên vì khóc, nắm chặt tay cậu bé nằm trên giường bệnh, nói từng chữ từng chữ một “Lục Chỉ Hàn, tôi sẽ bảo vệ cậu cả đời này.” “Tôi chưa…
-
NHỮNG NĂM THÁNG CHỜ ĐỢI- Chương 3: END
Trong âm thanh ồn ào của bữa tiệc, Tống Chí Hoành hướng Lăng Cận, hơi nhếch môi nói “Vẫn là phải cảm ơn anh Lăng đã giúp tôi có được phúc phận này.” Lăng Cận nhìn Tống Chí Hoành, không nói lời nào, bàn tay buông thõng bên hông siết thành nắm đấm.
-
NHỮNG NĂM THÁNG CHỜ ĐỢI- Chương 2
Trong 6 năm bọn họ xa cách, người duy nhất ở bên Lăng Cận là tôi. Cái lần bị bỏng đó tuy không để lại sẹo ở chân, nhưng nó đã để lại một vết sẹo trong trái tim tôi, nơi chứa đựng gia đình, những người thân, bạn bè, cũng như lòng tự trọng…