Thẻ: Ngược
SAO ANH CÒN CHƯA ĐẾN DỖ EM- Chương 1
“Thẩm Quan Nam…” Tôi gần như không thể nói ra tên của anh. Người kia lạnh lùng nhìn tôi, “Xin lỗi cô, chắc cô nhận nhầm người rồi.” Cả đời này tôi có thể nhận nhầm nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không thể nhận nhầm Thẩm Quan Nam, bởi vì anh là nửa sinh mệnh…
MẢNH NGỌC VỠ- Chương 7
Một cảm xúc lướt qua, ta như gió lay động. Như là gió mùa thu chẳng hiểu nỗi niềm, khẽ mở cửa bước vào, tựa như một bầu không khí thanh tĩnh. Suy ngẫm kỹ lưỡng, chính ta đã khiến hắn chậm lại. Ta cười nói, “Sau này nếu có nữ nhân nào khiến ngươi…
MẢNH NGỌC VỠ- Chương 2
“Đại ca.” Ta nhìn vào mắt của Cố Tri Hằng, “Huynh sẽ không thay đổi, đúng không?” “Đồ Ngốc này.” Huynh ấy mỉm cười, “Ta mãi mãi là đại ca của muội.”
DƯỚI ÁNH ĐÈN KÝ ỨC- Chương 10
Như một tia sét đánh xuống. Hơi thở của Tiểu Chi Tử chợt ngột ngạt, cô không ngờ suy nghĩ nhỏ nhặt của mình lại tự chuốc lấy thất bại. “Thật xin lỗi, tôi chỉ là…” Cô vô thức muốn giải thích, nhưng dưới ánh mắt thờ ơ của Chu Liên Quân, cô đột nhiên…
DƯỚI ÁNH ĐÈN KÝ ỨC- Chương 6
Chu Liên Quân trở lại phòng ngủ chính với tâm trạng vui vẻ. Để Chu Liên Quân có thể ăn tối sớm, Tiểu Chi Tử chỉ cần nấu một bát mì. Làm phần mỡ lợn và hành lá cắt nhỏ, sau đó đập hai quả trứng. Khi món ăn được mang lên, Chu Liên Quân…
KINH TỪ- Chương 1
Trong tầm nhìn mờ ảo, tôi thấy nụ cười nhếch mép của Đoàn Kinh Từ. “Nếu còn đến quấy rầy tôi lần nữa, thì không chỉ đơn giản là ngã xuống cầu thang đâu.”
TRẦN TINH NHIÊN LÀ AI?- Chương 4
Cuối cùng, Trẩm Tinh cũng biến mất, người duy nhất trên thế giới ngoài tôi còn nhớ đến Trần Tinh Nhiên cũng đã rời đi. Chỉ còn lại tôi, tôi cảm thấy ký ức của mình như đang bị một cục tẩy từ từ xóa nhòa. Cuối cùng, tôi cố gắng ghi nhớ hình dáng…
VẾT THƯƠNG KHÓ LÀNH- Chương 3
Hắn nói: “Tiểu Tịch, đừng khóc, chỉ là một ngón tay thôi, tôi hứa, sau này sẽ bù đắp cho cô, cô cố gắng chịu đựng nhé, được không?” Hắn lại gọi tôi là “Tiểu Tịch,” vừa có chút ân cần nhưng lại lạnh lùng đến tàn nhẫn.
VẾT THƯƠNG KHÓ LÀNH- Chương 1
Đánh một cái rồi cho một viên kẹo, đó là cách quen thuộc để hắn “dạy dỗ” tôi. Nhưng hắn quên rằng, tôi rốt cuộc cũng là con người, tôi cũng có trái tim. Tôi lau sạch vết máu do thuốc lá đốt, nghiến răng đứng dậy.