Thẻ: Mạc Thiệu Khiêm
BUÔN BÁN NGƯỜI ĐÁNG SỢ NHƯ THẾ NÀO – CHƯƠNG 17: END
125 Kết cục của Hứa Thanh: Năm mươi năm sau, trong một lớp học về điều tra tội phạm. Một vị giáo sư tóc đã điểm bạc đứng trước lớp, kể về một trong những đặc vụ nằm vùng vĩ đại nhất của thế kỷ mới. Bà đang giảng về câu chuyện của một người…
BUÔN BÁN NGƯỜI ĐÁNG SỢ NHƯ NÀO – CHƯƠNG 14
78 Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, mẹ tôi bước vào. Trên người bà ta mang theo một mùi tanh của máu—là của Mạnh Hạo. Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, trong lòng chỉ có một khao khát duy nhất: cứu những cô gái đó và kéo con quỷ này xuống địa ngục. Bà…
BUÔN BÁN NGƯỜI ĐÁNG SỢ NHƯ THẾ NÀO – CHƯƠNG 5
15 Chưa nói hết câu, tôi đã bị Hứa Thanh bên cạnh kéo lại, cô ấy lắc đầu với tôi. Vì vậy, tôi không nói thêm gì nữa. Ngay sau đó, có người từ trên xe lấy xuống vài cái xẻng sắt, đứng bên cạnh đào một cái hố, đào sâu đến mức cao bằng…
CHƯƠNG 7 – CƠN MƯA CỦA SÁU NĂM: END
18 Về đến nhà, tôi hồi tưởng lại mối tình thất bại của mình, chỉ cảm thấy bản thân thật vô dụng. Đúng lúc đó, Hứa Hoan gọi đến. Lúc này, tâm trạng tôi đang chạm đáy. “Nghe nói em hủy hôn rồi?” Giọng cô ấy đầy kinh ngạc. “Vâng.” Tôi cười khổ—đúng là chuyện…
CƯỢC TÌNH LỆ ĐẮNG- Chương 7
Đối với hắn, cả tôi lẫn chị gái, chỉ là những công cụ mà hắn lợi dụng mà thôi. Nếu đã là công cụ, làm sao hắn có thể vì tôi mà từ bỏ những gì hắn đạt được hôm nay?
NGÃ VÀO VÒNG TAY KẺ THÙ- Chương 4
Tôi kéo vali định rời đi, nhưng bất ngờ bị Trình Chiêu Nam kéo vào lòng. Một nụ hôn thô bạo, điên cuồng đập vào môi tôi. Trình Chiêu Nam siết chặt tôi, một tay ôm chặt eo tôi, tay còn lại nâng tôi lên, bế ngang và bước vào trong nhà. “Em gọi điện…
SAO ANH CÒN CHƯA ĐẾN DỖ EM- Chương 3
Một tiếng nổ vang lên, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người như dồn hết lên não. Là Thẩm Quan Nam của tôi đã trở về rồi sao? Tôi cứng ngắc quay người lại, bả vai và cẳng chân vô thức run rẩy, trái tim cũng theo đó mà loạn nhịp.
MẢNH NGỌC VỠ- Chương 6
“Còn nữa, chúng ta đã bái đường, sau này ngươi đừng gọi ta là tiểu thư nữa.” “Vâng, tiểu thư.” Ta trợn mắt nhìn hắn, hắn mới bừng tỉnh, ngượng ngùng cười một tiếng, miệng mở ra vài lần mới gọi được tên ta. “Tri… Nghi.”
KINH TỪ- Chương 5
Đoàn Kinh Từ cười dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Khanh Khanh, cậu còn nhớ không?” Tôi nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt của cậu ta, cả hai chúng tôi cùng cười.
VẾT THƯƠNG KHÓ LÀNH- Ngoại Truyện của Thẩm Mộng Nghi
Tôi nói: “Lâm Tịch, Cố An Thần vẫn còn một điều mà không hề nói dối cô.” Cậu ấy thật sự muốn cưới cô.