Góc Của Chan

GIÓ MANG EM ĐẾN- CHƯƠNG 6

16

Tôi lao xuống lầu, nhìn thấy Cố Dữ đang thực hiện hồi sức tim cho người nằm trên đất.

Mà cái thân thể đã cứng đờ ấy…

Là ba tôi.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên chói tai, như một mũi kim nhọn xuyên qua màng nhĩ, rồi đâm thẳng vào tim tôi.

“Chị đã nói gì với ba vậy hả?”

“Ba bị bệnh tim, chị không biết sao!”

“Hôm nay ba đến là để mừng sinh nhật chị đó, sao chị có thể như vậy được?”

Đường Khinh Khinh lao đến, túm tóc tôi, hung hăng bóp lấy cổ tôi.

Trình Dã lập tức kéo cô ta ra, chắn tôi sau lưng mình:
“Đường Khinh Khinh, đừng ép tôi tát cô đấy.”

Cô ta mắt đỏ hoe, trốn sau lưng mẹ mình.

Một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu tôi.

Tôi nghĩ, chắc quần áo mình đã ướt sũng cả rồi.

“Tôi ước gì đó là axit.”

Dì Tần – người xưa nay vẫn luôn dịu dàng đoan trang – nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ từng câu đều như một lời nguyền độc địa:

“Tôi biết, trong lòng cô vẫn luôn cho rằng tôi và Khinh Khinh đã cướp mất gia đình của cô.”

“Nhưng ông ấy đã chăm sóc mẹ con cô hơn hai mươi năm, bây giờ chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình, thì có gì sai?”

“Nếu cô oán giận thì cứ nhằm vào tôi đi, sao lại phải chọc tức đến mức làm ba cô phát bệnh?”

Tôi không biết phải phản bác thế nào.

Miệng cứng đờ, nghẹn đắng.

Xung quanh là một đám người đứng xem náo nhiệt, có người đã giơ điện thoại lên quay video.

Giống như tôi là một tội nhân không thể dung thứ.

Tôi cố nhớ lại mình đã nói gì.

Tôi chỉ nói:
“Cầm về đi, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa.”

Tôi còn ném luôn cả món quà mà ông ta tặng.

Tôi sai rồi sao?

Vì sao cả thế giới đều đang chỉ trích tôi?

Đèn flash từ điện thoại lóe lên, chói lòa đến nhức mắt.

Tôi đờ đẫn nhìn Trình Dã lao về phía đám đông, giật lấy điện thoại của họ, rồi đạp mạnh dưới chân.

“Cô gái này điên thật rồi…”

“Cô ta vốn là bệnh nhân tâm thần mà.”

Vài câu xì xào lọt vào tai tôi, rồi chẳng bao lâu sau, tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Khi tôi hoàn hồn lại, vòi cứu hỏa đã bị tôi đập vỡ.

Tấm kính lạnh lẽo chạm lên cổ tay tôi.

Tôi… thật sự không thể kiểm soát bản thân được nữa rồi.

Đúng lúc ấy, bóng người quen thuộc lại lao đến bên tôi,
cậu ta ôm chầm lấy tôi, hai tay che chặt tai tôi lại.

“Đừng nghe, đừng nhìn… có tôi ở đây rồi.”

Có lẽ là vì ánh mắt của cậu quá đỗi kiên định, nên cơn đau tưởng chừng sẽ đến…
rốt cuộc lại không xảy ra.

Tôi cúi nhìn cổ tay mình.

Bàn tay cậu đỡ phía trước, cánh tay chống lên những mảnh kính vỡ.

Rõ ràng máu đã chảy đầy dưới đất, nhưng cậu ấy thậm chí không nhíu mày, giọng nói lại run run như vậy.

“Tôi thử giúp chị rồi, cứa cổ tay đau lắm.”

Trình Dã giơ cổ tay đầy sẹo của mình ra, cố gắng thuyết phục tôi.

“Chúng ta đổi cách khác, sẽ không đau đớn.”

“Tôi sẽ chết cùng chị, được không?”

Khi nói chuyện, Trình Dã luôn nhìn thẳng vào mắt tôi, như muốn phá tan xiềng xích để xuyên thấu tận sâu trong tim tôi.

Ánh mắt dịu dàng của cậu ấy khiến tôi lại một lần nữa bị mê hoặc.

Tôi gật đầu.

Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.

Cũng không biết những người trong hành lang đã biến mất thế nào.

Áo blouse trắng của Cố Dữ dính đầy máu, anh nhấc tay tháo khẩu trang xuống.

“Xin lỗi, chú ấy không qua khỏi.”

Trái tim như bị ai đó khoét một nhát đau đớn đến tận cùng, thật là đau đớn.

Tôi yếu ớt tựa vào tường, ngồi sụp xuống đất.

“Nhớ phải uống thuốc đấy, Ngôn Ngôn.”

Tôi nhìn Cố Dữ với ánh mắt mơ hồ, anh nói từng chữ thật nghiêm trọng:

“Không thì, em thật sự sẽ…”

“Sẽ trở thành một kẻ điên.”

17

Tôi bắt đầu thức trắng cả đêm, đêm này qua đêm khác.

Trình Dã luôn ở bên tôi, từ sáng tới tối không rời.

Tôi không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, có lúc cậu ấy gọi tôi nhiều lần tôi mới chậm chạp gật đầu.

Căn phòng trống trải yên ắng đến mức tiếng thở cũng nghe rõ ràng.

Trình Dã không biết từ đâu mang về một chú chó nhỏ, bẩn thỉu và rối rắm.

“Sắp sinh nhật tôi rồi.” Trình Dã nói bất chợt, không đầu không cuối.

Tôi không để ý tới cậu ấy, sinh nhật cậu ấy mới cách đây chưa đầy hai tháng mà.

“Có thể làm một điều ước trước được không?”

Thật ra tôi đoán được Trình Dã muốn ước gì, tên ngốc này, chắc muốn nhắc tôi trân trọng cuộc sống, giống như tôi từng khuyên cậu ấy vậy.

Nhưng cậu ấy chỉ kéo tay tôi, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay tôi.

“Chúng ta cùng nuôi nó nhé, được không?”

Tôi định nói không, vì đến bản thân còn chưa chăm nổi,

nhưng khi nhìn xuống, chú chó nhỏ rụt rè giơ chân lên chạm vào đầu gối tôi, đôi mắt đen láy hơi mờ ướt, như đang chịu nhiều tổn thương.

“Bố, mẹ và đứa con lông lá.”

“Cũng xem như là một gia đình, đúng không?”

Chữ “gia đình” với tôi là một sự xa xỉ, là một ân huệ.

Tôi không dám mơ tưởng.

Chú chó nhỏ sủa nhẹ hai tiếng, hòa cùng giọng nói dịu dàng quen thuộc của cậu ấy, cùng vang vào tai tôi.

“Chúng ta đã có nhà rồi.”

“Vậy nên, chị có thể cố gắng thêm một chút được không?
Ít nhất đừng bỏ rơi chúng tôi quá sớm, được chứ?”

Cuối cùng, tôi vẫn giữ lại nó.

Phải thừa nhận, bốn chữ đó có sức hút quá lớn với tôi.

Tôi đặt tên cho nó —

Hy vọng.

Biểu tượng của sự khởi đầu mới.

Khi Trình Dã đi học, chỉ có Hy vọng ở nhà bên tôi.

Cơm trứng cuộn còn bốc hơi nghi ngút, màn hình điện thoại hiện tin nhắn cách đây năm phút.

“Muốn biết tại sao ba ghét chị đến vậy không?”

Là Đường Khinh Khinh gửi.

Tôi cụp mắt, “đinh đong” một tiếng.

Lại thêm một tin nhắn nữa.

“Đến đám tang đi, tôi sẽ nói cho chị biết.”

Dao nĩa cắt qua đĩa thức ăn, quả trứng nhúng đầy sốt cà chua bị tôi cắt nát vụn.

Buổi chiều, tôi dẫn Hy vọng đến đám tang ba.

Ông già đó, hóa ra trước đây to lớn đến vậy.

Giờ thì nhỏ bé quá.

Đường Khinh Khinh túm tóc tôi, ép tôi vào góc không người.

“Chị có biết chị là đứa con hoang không?”

Tôi sửng sốt nhìn cô ta.

Hy vọng nhảy ra, sủa về phía của Đường Khinh Khinh.

Bị cô ta đá một cái.

Hy Vọng nhỏ bé nằm trên đất, rên rỉ.

Tôi bế Hy vọng lên, nó rúc vào lòng tôi, cái đầu lông xù chạm vào cánh tay tôi, như một sự an ủi không lời.

“Ba tại sao lại ghét chị như thế?”

“Có thật là chỉ vì chị có bệnh không?”

Cô ta sát vào tai tôi, sự thật như một con dao sắc bén, rạch thẳng vào tim tôi.

“Bởi vì—ngày mẹ chị phát bệnh, không biết bị ai…”

Một dây thần kinh trong đầu tôi đứt gãy.

Bịch.

Ngay sau đó, tôi hoàn toàn mất kiểm soát.

Tôi trơ mắt nhìn đôi tay mình, bóp chặt cổ cô ta, càng bóp càng mạnh…

Cho đến khi mặt cô ta đỏ bừng, cầu xin tôi buông tha.

Tiếng động quá lớn, đám người đang viếng liền ùa đến, kéo tóc tôi, tách chúng tôi ra.

“Đến đám cưới ba còn gây rối, đến đám tang cũng không tha à?”

“Ông Lão Ôn chết có điều gì khuất tất, chẳng phải là đứa con gái bệnh thần kinh này làm sao?”

“Chính là cô ta đó, trên mạng đã lan truyền khắp rồi, trong bệnh viện còn có video nữa.”

Giữa những gương mặt quen mà lạ, tôi thấy có cả Cố Dữ.

Anh đứng phía sau đám đông, thờ ơ như đang xem một vở kịch.

Ánh nắng đầu xuân thật ra khá ấm áp, nhưng chiếu lên người tôi, vẫn cảm thấy lạnh đến tê tái.

Trình Dã chạy đến, rõ ràng mang theo một chút bực dọc.

Cậu ấy sắp bước vào kỳ thi đại học, ngày nào cũng bận rộn như con quay, vậy mà giờ phải vì tôi tự ý bỏ nhà chạy đi, gác lại học hành, đến để dọn dẹp đống rối bời này.

Tiệc cưới một lần, bệnh viện một lần, tang lễ lại một lần.

Việc không nên vượt quá ba lần.

Chắc cậu ấy cũng rất mệt mỏi rồi.

Tôi ôm đầu, ngồi xổm trên đất, tóc tai rối bời.

Hi vọng lo lắng đến mức cắn vào ống quần cậu ấy, muốn cậu ấy lấy ôm tôi.

Nhưng cậu ấy không động đậy.

Trình Dã cứ đứng đó, quay lưng về phía ánh sáng, mặt không biểu cảm nhìn tôi.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy tôi lúc phát bệnh.

Ánh mắt đó, thật xa lạ.

Rõ ràng là ánh mắt nhìn người điên.

Cậu ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn sang mặt tôi sưng húp, ôm cổ khóc của Đường Khinh Khinh.

Lần này cậu ấy không như trước, chạy đến đỡ tôi dậy.

Ngược lại, cậu ấy đứng trước mặt Đường Khinh Khinh, đưa tay lau nước mắt cho cô ta.

“Đừng khóc nữa.”

“Còn đau không?”

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Người này rõ ràng mấy ngày trước còn nói sẽ cùng tôi xây dựng một ngôi nhà.

Rõ ràng cậu ấy cũng đã cố hết sức kéo tôi ra khỏi bùn lầy.

Vậy mà, bỗng nhiên, cậu ấy lại buông tay tôi ra.

Tại sao vậy?

Tôi thấy Đường Khinh Khinh thoáng ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ, cô nắm lấy tay Trình Dã.

“Rất đau, có thể đưa tôi đi bệnh viện không?”

Trình Dã gật đầu một cái, không ngoảnh đầu lại, dẫn cô ta rời đi.

Một ánh mắt cũng không dành cho tôi.

Ánh sáng trong rừng bỗng chốc mờ đi.

Mùa xuân đầu tiên lạnh đến thấu xương.

error: Content is protected !!