Góc Của Chan

TRÌ VŨ- CHƯƠNG 4

6

Sau khi tan học vào ngày hôm sau, Châu Trì Vũ đang đợi tôi ở cổng trường

Anh với dáng người cao, đôi chân dài dựa vào tường, đã thu hút ánh mắt của rất nhiều cô gái.

“Sao em ra muộn thế?”

Anh cau mày.

“Em thường hoàn thành bài tập về nhà trước khi ra ngoài.”

“Ồ.”

Anh gật đầu.

“Vậy lần sau anh chờ em.”

Anh còn chờ gì nữa…?

“Bà nội nhớ em, anh cố tình mua chút nguyên liệu nấu lẩu, chúng ta cùng nhau trở về ăn đi.”

Anh xoa đầu tôi, như thể anh chắc chắn rằng tôi sẽ đáp lại.

……

Dĩ nhiên tôi sẽ đồng ý.

Bởi vì anh ấy biết rằng tôi cũng là một kẻ vô gia cư giống như anh ấy.

Những ngày sau đó, tôi đến nhà Châu Trì Vũ ngày càng thường xuyên hơn.

Bà có thể làm rất nhiều món ăn ngon, luôn thích lấy những món quà nhỏ cho tôi, bà là người đan chiếc khăn đầu tiên cho tôi vào mùa đông.

Phòng của Châu Trì Vũ rất yên tĩnh, không có tiếng hàng xóm la hét hay đồ lót phụ nữ đột ngột xuất hiện, tôi rất thích làm bài tập ở đây.

Đôi khi Châu Trì Vũ sẽ đứng sau lưng tôi và xem tôi làm câu hỏi, lúc đầu tô có chút không quen nhưng anh ấy nói rằng căn phòng là của anh ấy và tôi không có lựa chọn nào khác.

Anh ấy là một người luôn che giấu cuộc sống của mình

Cho đến nay, tôi cũng không biết anh bao nhiêu tuổi.

Đôi lúc tôi hỏi anh nhưng anh vẫn luôn lảng tránh.

Khi tuyết rơi vào mùa đông, anh ấy giơ tay vỗ nhẹ lớp tuyết trên đầu tôi, mỉm cười như vầng trăng khuyết sáng treo trên bầu trời.

Một đêm nọ, khi tôi làm bài thi muộn, anh ấy ngủ quên trên giường phía sau tôi, tôi nghiêng người theo dõi anh ấy.

Anh ấy dường như chỉ không đề phòng khi ngủ, ngón tay tôi lướt nhẹ trên chiếc mũi cao của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không tỉnh dậy.

Thấy vậy , tôi càng mạnh dạn hơn, còn lại vuốt mái tóc đen ngắn cũn cỡn của anh nữa chứ.

Tự nhiên, một cảm giác bất ngờ xuất hiện trong lòng tôi, dù không biết nó là gì nhưng cảm thấy rất tốt và còn có chút hơi ngại nữa chứ. Phải nói sao ta, tôi lúc đó tự nhiên đỏ mặt tía tai lên khi nhìn chằm chằm từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt anh ấy.

Rồi bất ngờ, anh lặng lẽ mở mắt trong đêm tối và nhìn tôi.

Cuối cùng, trong tình cảnh như thế, tôi đã hoảng loạn bỏ chạy, không dám quay lại nhìn anh.

7
Khoảnh khắc tôi bước chân ra khỏi căn nhà nhỏ bé của anh cùng với bà, đây chính là lần đầu tiên mà trong lòng tôi lại cảm nhận được sự cảm phục với bản thân khi những gì mà chính tôi đã phải một mình trãi qua trong suốt bao năm tháng.

Tôi không thể hiểu được rằng, động lực nào, ý chí nào có thể giúp cho tôi trong suốt mười tám năm đầu tiên của cuộc đời, khi cuộc sống tôi lúc nào cũng đều xoay quanh một chỗ, đầy rẫy những trận cãi vã, hay những sự khinh thường, chỉ trỏ, bàn tán của hàng xóm xung quanh, và bên cạnh đó là sự ra đi của những đồ vật mà tôi trân quý.

Có thể nói rằng chính Châu Trì Vũ, anh ấy như là một tia sáng chiếu rọi vào trong cuộc đời u ám của tôi.

Sáng hôm sau. Khi vừa thức giấc sau một đêm đầy mệt mỏi, vừa thay đồ chuẩn bị cặp sách đi học thì điện thoại di động của tôi trong ngăn bàn vừa rung lên mấy tiếng, hiển thị trên đó là tin nhắn mà anh ấy gửi cho tôi, hỏi tôi hôm nay mấy giờ tan học.

Tuy tôi thấy tin nhắn của anh, nhưng nghĩ lại có chút e ngại vì chuyện của hôm trước, thế nên tôi đã không phản hồi lại rồi tắt điện thoại thật nhanh tính là sẽ không đoái hoài gì tới nó, nhưng mà con tim lại không cho phép tôi lừa dối bản thân vì rất muốn được anh đưa đón.

Kết thúc các tiết học trên trường như mọi ngày thì cũng đã là 6:30 rồi nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại cho lớp tan sớm khoảng độ 5:00, cứ nghĩ rằng không biết nên làm gì để cho hết thời gian thì nào đâu có ngờ, vừa bước ra khỏi cổng tôi đã thấy anh đứng dưới đèn đường nghịch điện thoại di động.

Hai tay đút túi quần, hơi thở ra của anh tản ra trong không khí như làn sương trắng, và khi anh nhìn thấy tôi, đôi mắt anh cong lại như vầng trăng khuyết trên bầu trời.

“Hôm nay sao tan sớm như vậy.”

Anh xoa đầu tôi

“Em còn muốn hỏi anh, em nói rõ ràng 6:30, bảo anh không cần phải tới sớm như vậy sao?”

Tôi ngước mắt nhìn anh, con ngươi anh thật ra rất sáng, phản chiếu ánh đèn đường lờ mờ.

“Chà, hay là do anh rất nhớ em?”

“Đúng vậy.

Khi lời mà anh vừa thốt ra, một giọng nói trầm ấm trong câu trả lời rất thẳng thắn của anh hòa cùng với cơn gió mùa đông phảng phất vài hạt tuyết nhỏ rơi đã mang đến một cái cảm giác có chút lạnh buốt.

“Như thế nào?”

Anh chợt hỏi tôi một câu.

“Cái gì?”

“Kết quả bài kiểm tra thế nào? Người được chọn cho cuộc thi đó.”

Tuy lúc nãy có chút sững người nhưng khi nói đến đây, tôi bỗng vui lây.

“Em được chọn đó, tháng sau em sẽ đi tập huấn ở các tỉnh khác, rồi thi xem có được giải cấp quốc gia không”.

“Em đi đâu?” Anh nghiêng đầu khẽ hỏi tôi.

“Thành Châu”

Tôi dường như nhìn thấy đôi mắt của anh ấy bối rối trong giây lát.

Nhưng anh ấy đã điều chỉnh rất nhanh, tôi tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không thì anh ấy đã đổi chủ đề tối nay ăn gì rồi.

Tôi đã không về nhà gần nửa tháng rồi.

Trong khoảng thời gian này, đột nhiên mẹ tôi gọi cho tôi, hoặc có lẽ là do gọi nhầm

Từ lúc tôi không về nhà mà chuyển sang nhà anh ấy sống, tôi gần như đã chiếm hoàn toàn bàn của Châu Trì Vũ, chiếc bàn không tì vết của anh ấy dần dần được lấp đầy bởi các bài kiểm tra khác nhau của tôi.

Tủ quần áo của anh ấy cũng vậy, phần lớn là quần áo tôi mang từ nhà từng cái một.

Có đôi khi sáng sớm tôi dậy, anh ấy sẽ bất ngờ vòng ra sau lưng tôi, không làm gì cả, nhìn tôi qua gương rồi sờ đầu tôi.

Từ ngày có tôi, quy luật nghỉ ngơi của Châu Trì Vũ rất loạn, bữa sáng của tôi đều là do anh ấy mang cho tôi , vì tôi thức khuya để làm bài nên tôi luôn đặt chuông báo thức để không trễ giờ

Cứ mãi loay hoay cùng nhau thì cuối cùng năm mới đã đến, và đó là lần đầu tiên tôi biết cảm giác “ăn tết” là gì.

Lần đầu tiên tôi biết có những gia đình thực sự mỗi năm thay đổi câu đối, hóa ra bữa cơm giao thừa cũng có thể ấm cúng

Hóa ra, việc người lớn tuổi tặng bao lì xì cho con cháu là thói quen lâu đời.

Sau khi ăn xong, Châu Trì Vũ lẻn vào sân tìm tôi.

“Bà cho em bao nhiêu tiền lì xì?”

Tình cờ trong mắt anh có cả một dải ngân hà sáng rực, rất gần tôi, như trong tầm với.

“Năm trăm.”

“Quá thiên vị.”

Anh bĩu môi, nắm tay tôi đi về phía trước.

“Bà ấy thích em quá rồi, tiền lì xì 3 năm của anh cũng không bằng một năm của em.”

“Chúng ta đi đâu đây? Châu Trì Vũ.”

Anh quay lại nhìn tôi, lông mày và mắt anh hơi cụp xuống, ngón trỏ đặt giữa môi.

“Bí mật.”

error: Content is protected !!