Danh mục: TRÙNG SINH – THỤC NHÂN
-
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 8
Dù ta có sống lại lần nữa cũng thấy kỳ lạ, nhưng không gì là không thể xảy ra. Thế nhưng, nếu hắn nhớ lại kiếp trước, bước đi tiếp theo của ta sẽ phải làm sao đây?
-
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 7
Thái tử điện hạ quỳ rạp xuống, không thể đứng dậy: “Phụ hoàng, xin người thu hồi sắc chỉ.” “Nhi thần muốn hoãn hôn!”
-
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 6
a thẳng thừng hạ lệnh: “Thái tử và chó, không được vào trong.” Chỉ tiếc, trong viện của ta, chỉ có những cánh nhạn mới dám thay ta nói lời ấy. Sở Hằng đứng ngoài sân, giận đến bừng bừng: “Tiết Thục Nhân, ngươi điên rồi phải không?” “Bổn thái tử là có lòng tốt…
-
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 5
Chim muôn loài tụ hội bên chim Phượng hoàng! Vì thế, khi Thái tử trở về kinh, dân chúng hai bên đường đều đến chào đón. Chàng ôm câm nữ trước ngực, tựa hồ gió xuân thổi qua, khí thế ngất trời.
-
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 4
Hắn là Sở Dư. Là hoàng trưởng tử của bệ hạ, là huynh trưởng của Sở Hằng. Phụ thân ta nói không sai, hôn ước giữa ta và Sở Hằng, là do tiên hoàng ban cho, không phải muốn hủy là hủy được. Nhưng ta càng rõ hơn ai hết, hôn sự này, nhất định…
-
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 3
“Bệ hạ, xin ngài hủy bỏ hôn ước giữa thần nữ và Thái tử điện hạ…” “Xin bệ hạ ban hôn cho họ!” Ta thành kính quỳ xuống đất. Cả gian phòng tĩnh lặng, tiếng kim châm rơi cũng có thể nghe thấy.
-
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- CHƯƠNG 2
Dù là công tử, là thế tử, hay là Thái tử, đều không thể phủ nhận. Liễu Nhược từ lúc bắt đầu đã quyết tâm. Muốn leo lên cành cây cao của hắn rồi.
-
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- CHƯƠNG 1
Hai chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, Sở Hằng đã rút dao găm ra. Máu đỏ tuôn trào, rơi một giọt dưới lưỡi. Vị tanh ngọt. Giống hệt năm đó, mẫu thân thức khuya, đôi mắt đỏ ngầu, nấu cho ta một bát tổ yến huyết.