Tác giả: Chan Chan
CHƯƠNG 1- SAU KHI TAI NẠN, TÔI GIẢ VỜ MẤT TRÍ, TRẢ THÙ TẤT CẢ BỌN HỌ
Tôi và Diệp Thời Nhất trò chuyện một lúc lâu mới kết thúc, trên giao diện tin nhắn vẫn còn hiện lên câu “Đừng sợ, có tôi ở đây.” Ngày hôm sau, Nguyên Kiều chủ động rủ tôi ra ngoài, bảo là đi chơi, rồi tôi gặp Lâm Kính Chi trong tin nhắn hôm qua.
ĐỢI MÃI CHỈ ĐỂ CHIA TAY – CHƯƠNG 5: END
Có lẽ tôi sẽ nói với Đường Mẫn lúc mười tám tuổi rằng— Thà để bản thân mình trở thành ngôi sao, còn hơn cứ mãi chạy theo ánh sáng.
ĐỢI MÃI CHỈ ĐỂ CHIA TAY – CHƯƠNG 4
Ánh mắt quét qua, dừng lại trên người Lâm Thâm đang đứng bên cạnh tôi, sắc mặt anh ta dần dần trở nên tái nhợt.
ĐỢI MÃI CHỈ ĐỂ CHIA TAY – CHƯƠNG 3
Vì một lý do khó tả, tôi ngay lập tức cho điện thoại vào túi khi mở cửa, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Học trưởng, hôm nay anh có rảnh không?”
ĐỢI MÃI CHỈ ĐỂ CHIA TAY- Chương 2
“Anh không muốn chia tay em.” Anh ta quay lại nắm chặt tay tôi, đầu ngón tay của anh ta lạnh buốt, ánh mắt đặc biệt kiên định, “Ít nhất em phải nghe anh giải thích…Anh và La Kiều không có gì cả.”
ĐỢI MÃI CHỈ ĐỂ CHIA TAY- Chương 1
Tôi học cách trang điểm, học cách chơi game, học về những nhãn hiệu nước hoa và tai nghe mà tôi không quen thuộc, dũng cảm rủ Giang Ngôn đi Disneyland, cố gắng bước vào thế giới đa sắc màu của anh ta, muốn lại gần anh ta hơn một chút. Còn cô ấy chỉ…
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 10: END
Khi xuống núi, ta lặng lẽ nắm lấy tay áo hắn. Thời gian trôi qua yên ả. Dù ngắn hay dài, chỉ cầu trân quý từng khoảnh khắc.
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 8
Dù ta có sống lại lần nữa cũng thấy kỳ lạ, nhưng không gì là không thể xảy ra. Thế nhưng, nếu hắn nhớ lại kiếp trước, bước đi tiếp theo của ta sẽ phải làm sao đây?
TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 7
Thái tử điện hạ quỳ rạp xuống, không thể đứng dậy: “Phụ hoàng, xin người thu hồi sắc chỉ.” “Nhi thần muốn hoãn hôn!”