GIANG HẢI KÍ DƯ SINH – CHƯƠNG 7

14

Cứ nửa tháng một lần, bá quan triều thần mới được nghỉ ngơi một ngày.

Ta sở dĩ biết chuyện ấy, là bởi chỉ trong ngày ấy, A Chỉ mới có thể thong thả mà ngủ thêm một giấc.

Những ngày thường, phần nhiều là ta còn mơ màng chưa tỉnh, chàng đã lặng lẽ rời khỏi tẩm điện từ lâu rồi.

Không giống hôm nay — khi ta mở mắt, chàng vẫn còn ở bên cạnh, nằm yên bên ta.

Ta khẽ ngáp một cái, cố xua đi cơn buồn ngủ mơ hồ, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.

A Chỉ ngủ rất say, ta không nỡ đánh thức chàng, bèn nghiêng người, lặng lẽ ngắm khuôn diện nghiêng nghiêng kia.

Chàng quả thật rất tuấn tú.

Ngoại trừ Đậu Khấu, thì trong những người ta từng gặp, chàng là người đẹp nhất.

Không biết đã nhìn bao lâu, lòng bàn tay ta dần dần rịn mồ hôi, làn da dính dấp khiến ta thấy khó chịu, bèn vô thức cử động. Chàng vẫn đang nắm tay ta, mười ngón tay đan chặt, bị động tác khẽ ấy làm kinh động. Nhịp thở chàng bỗng nặng hơn đôi chút, không còn đều đặn như trước.

Chàng chầm chậm mở mắt, sau đó nghiêng đầu, nở một nụ cười dịu dàng với ta:
“…Tiểu Mãn tỉnh rồi à?”

Ta khẽ gật đầu, cùng chàng ngồi dậy.

“…A Chỉ.”

Ta gọi tên chàng, rồi nghe thấy chàng dịu dàng đáp lại, giọng khẽ như gió thoảng:
“Ừ?”

Nghĩ một hồi, ta nghiêm túc nhìn chàng, nói:
“Ta thấy… hôm nay chàng còn đẹp hơn hôm qua.”

A Chỉ khẽ thở dài, vẻ như mang theo chút buồn bã, hỏi ta:
“Nói vậy, Tiểu Mãn cảm thấy hôm qua ta không đẹp ư?”

“Không phải, không phải vậy!”

Ta vội vàng xua tay phủ nhận:
“Thiếp muốn nói là, hôm qua chàng đã rất đẹp rồi, hôm nay lại càng đẹp hơn. Ưm… là mỗi ngày chàng đều càng thêm tuấn tú đó!”

A Chỉ không đáp, nét mặt vẫn như chẳng mấy tin lời ta nói.

“Thật mà!”
Ta ra sức suy nghĩ, cố tìm một cách ví von dễ hiểu hơn để nói cho chàng nghe:
“…A Chỉ có biết bồn hoa chi tử trắng ở Bạch Lộc Đài không? Hoa ấy trắng muốt, mềm mại, xinh đẹp lắm. Chàng cũng giống như chi tử hoa vậy, vừa thanh nhã lại vừa thơm thơm.”

Nói đến đây, ta lại vội vàng bổ sung:
“Chỉ là… mùi hương của chi tử thì nồng, còn hương trên người A Chỉ thì rất nhẹ… rất dịu dàng…”

Lời kế tiếp mắc kẹt nơi đầu môi, ta không dám nói nữa. Bởi rõ ràng là, càng nói, sắc mặt A Chỉ lại càng thêm ửng hồng — cứ thế này e là chàng lại phát sốt mất.

Tiết trời xuân thật đẹp, thuốc men cũng vừa ngưng được hai ngày, ta vẫn nên ngoan một chút, đừng khiến chàng tức giận thì hơn… dù ta cũng chẳng hiểu, chàng rốt cuộc vì cớ gì mà giận nữa.

A Chỉ im lặng xuống giường. Tiểu thái giám đã chờ sẵn, nhanh nhẹn giúp chàng chỉnh y phục, rồi chàng vòng qua bình phong, sang gian ngoài.

Không bao lâu sau, Đậu Khấu liền bước vào, mặt mày tươi tắn, nụ cười dịu như nắng sớm.

Nàng đến giúp ta rửa mặt thay y phục. Ta ngoan ngoãn đưa tay, để nàng mặc giúp áo xiêm, rồi lại khéo léo chải cho ta một búi tóc đơn giản.

Hôm nay, nàng vẫn đẹp như mọi ngày.

“Đậu Khấu.”

Ta không kìm được khẽ gọi một tiếng, mắt nhìn hình bóng nàng trong gương, đang cúi đầu chỉnh lại cổ áo cho ta, miệng liền ngọt ngào nói:
“Hôm nay ngươi đẹp thật đó, đẹp như mẫu đơn phấn trên Bạch Lộc Đài vậy!”

Đậu Khấu từ lâu đã quen với những lời khen có phần thẳng thắn vụng về của ta.

Thuở đầu còn e thẹn cúi đầu né tránh, về sau nghe nhiều quá, ngược lại chẳng còn phản ứng gì đặc biệt.

Nàng đỡ ta dậy, ánh mắt cong cong như hai vầng trăng non:
“Nương nương cũng đẹp vô cùng.”

Đã khen thì phải khen cho đủ đôi, ta lập tức gật đầu tán thành:
“Chúng ta đều đẹp!”

Nói đoạn, hai người cùng sánh bước ra gian ngoài.

Không ngờ A Chỉ vẫn chưa đi đến tiền điện.

Chẳng lẽ… là đang chờ ta?

Chàng đưa tay về phía ta, ta lập tức nhào đến, vui vẻ nắm lấy.

“A Chỉ, chàng đang đợi ta phải không?”

Chàng chăm chú nhìn ta một thoáng, rồi bất ngờ vươn tay, nhẹ nhàng véo má ta một cái.

Ta có hơi ngơ ngác, chẳng hiểu chàng bị sao, nhưng chàng không nói, ta cũng chẳng biết phải hỏi thế nào. Thôi thì cứ ngoan ngoãn theo chàng tới tiền điện là được rồi.

Sự trầm mặc ấy kéo dài suốt cả buổi triều thiện. Mãi cho đến khi ta vừa uống xong một chén cháo tía tâm, giọng nói trầm thấp của A Chỉ mới chậm rãi vang lên bên tai:

“Tiểu Mãn…”

Ta quay đầu lại nhìn chàng, ánh mắt ngập ngừng hỏi chàng có chuyện gì muốn nói.

Sắc mặt A Chỉ nhàn nhạt, chẳng lộ vui buồn:
“Những lời sáng nay nàng nói… chẳng phải chỉ là để làm người ta vui lòng đó sao?”

Làm người ta vui lòng?

Ta nghiêm mặt, trừng mắt nhìn chàng:
“Ta xưa nay chưa từng nói điều giả dối!”

Chàng khẽ “ồ” một tiếng, giọng vẫn thản nhiên, rồi nhìn vào mắt ta, làm như vô tâm hỏi:
“Chi tử trắng và mẫu đơn phấn, Tiểu Mãn thấy… loài nào đẹp hơn?”

Thành thật mà nói, câu hỏi này làm khó ta một chút — chi tử trắng hay mẫu đơn phấn đều là tâm đầu ý hợp của ta.

Thế nhưng, A Chỉ đã hỏi như vậy, ta liền cảm thấy mình phải đưa ra một câu trả lời dứt khoát.

Thế là ta cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát, rồi ngẩng đầu lên, nói một cách chắc nịch:

“Mẫu đơn phấn.”

Chi tử tuy trắng đẹp, nhưng sắc hồng phấn của mẫu đơn lại rạng rỡ, tươi vui hơn nhiều kia mà.

A Chỉ nhẹ nhàng cắn răng, nhìn ta thật lâu, rồi bỗng nhiên buông một tiếng thở dài thật sâu.

“Thôi vậy.”

Chàng khẽ lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ, đoạn lại dịu giọng hỏi ta:
“Ăn no chưa?”

Ta ngẫm nghĩ một hồi — nói là chưa no thì cũng không đúng, mà bảo là no rồi thì lại vẫn còn có thể ăn thêm chút nữa.

Tháng Sáu chim giã cánh bay, chẳng biết xuân thu đổi dời.

Ta vốn là người thế nào cũng chẳng phân rõ nóng lạnh — rét chẳng biết mặc thêm, nóng cũng chẳng biết cởi bớt, chuyện ăn uống lại càng hồ đồ, đói no chẳng tường.

Từ lần đầu ăn quá no đến mức khó chịu, mấy hôm gần đây, A Chỉ thường sẽ ngăn ta lại một chút mỗi khi dùng bữa.

Vậy nên ta xoay đầu nhìn chàng, chờ chàng quyết định ta có nên ăn thêm hay không.

A Chỉ vươn tay sờ bụng ta, nhẹ nhàng ấn một cái.

Chàng trầm ngâm trong giây lát, rồi gọi Bảo Ngọc vào:
“Đồ trên bàn, có thể dọn xuống rồi.”

Ý chàng, tức là ta đã ăn đủ.

Vậy cũng tốt, ta cùng chàng đứng dậy.

Trong lòng đoán hôm nay hẳn A Chỉ sẽ đọc sách, hoặc viết vài hàng chữ như thường lệ.

Thế nhưng ta đoán sai rồi.

Hôm nay A Chỉ không đọc sách, cũng chẳng hạ bút.

Chàng lại trở về dáng vẻ dịu dàng như gió xuân thuở trước, đưa tay xoa đầu ta, ánh mắt mang theo vài phần thương xót:

“…Đã mấy tháng rồi không ra khỏi điện, Tiểu Mãn chắc cũng sắp buồn đến mốc meo rồi.”

Ơ?

Ta có hơi ngẩn người, không phản ứng kịp.

Nói thật, nếu không phải A Chỉ nhắc đến, ta còn chưa nhận ra — thì ra bản thân đã ba tháng trời chưa từng bước ra khỏi Hòa Khánh Điện.

Mỗi ngày cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, lúc nào cũng dính lấy A Chỉ như kẹo kéo, đến nỗi chẳng hề hay biết thời gian trôi qua thế nào.

Chớp mắt một cái, ba tháng đã vùn vụt trôi qua như gió thoảng.

Tuy ở cạnh A Chỉ, ta chưa từng cảm thấy buồn chán, nhưng nếu có thể dạo bước trong hoa viên đôi chút, ấy cũng là chuyện vui lòng.

Bảo Ngọc nghe nói Hoàng thượng muốn cùng thiếp ra hoa viên, liền mau chóng chuẩn bị ngự liễn bằng ngọc.

Mãi đến lúc này, ta mới chợt nhận ra — đã khá lâu rồi chẳng thấy tăm hơi của Trọng Cữu tiên sinh (Tức là Tô Trung Quan).

Ta ngồi bên A Chỉ, khẽ khàng hỏi:
“A Chỉ, Trọng Cữu tiên sinh dạo này đi đâu rồi?”

Chàng đưa tay khẽ kẹp lấy chóp mũi thiếp, như dỗ dành:
“Ông ấy bận chuyện khác, ít ngày nữa sẽ quay về, đừng lo.”

Lòng ta lúc ấy mới an tĩnh lại, rồi đưa cho chàng xem chiếc cầu lông bằng lụa trong tay.

“Đẹp lắm.”

Chàng khẽ khen một tiếng. Ta thoáng đắc ý:
“Là Đậu Khấu làm đó. Tay nàng khéo lắm.”

Vừa nói xong, ngự hoa viên đã hiện ra trước mắt.

Thiếp phấn khởi nhảy xuống ngự liễn, kéo tay Đậu Khấu cùng chơi đá cầu.

Đá được một hồi, bỗng Đậu Khấu khẽ kéo nhẹ tay áo thiếp, ra hiệu quay đầu nhìn lại.

Ta lúc ấy còn đang hăng, đành chờ đến khi chân đá mỏi không đỡ nổi nữa mới chịu quay đầu.

Mới liếc mắt một cái, lòng đã chấn động, vội vã bỏ cầu lông, không màng mồ hôi đầm đìa, cũng chẳng kịp chỉnh y phục, hấp tấp chạy về bên A Chỉ.

Chỉ thấy trước mặt chàng, có hai vị phi tần dung mạo đoan trang, dịu dàng thướt tha — là Lương phi và Đức phi.

Không rõ các nàng đến tự bao giờ…

Trông thấy ta, hai vị ấy vẫn dịu dàng cất tiếng chào hỏi:
“Quý phi nương nương.”

Ta vừa “Ừm” một tiếng đáp lại, thì lời căn dặn của Tứ muội đột nhiên vang vọng trong tâm trí: các nàng… đều là đến để tranh giành hoàng thượng.

Không được, ta cũng phải tranh!

Thân thể còn nhanh hơn suy nghĩ, đến khi ta hoàn hồn lại, thì đã phát hiện đôi tay mình sớm siết chặt lấy cánh tay phải của A Chỉ.

Chàng thoáng sửng sốt, nhưng không hiểu sao, ta lại cảm nhận được rõ ràng — chàng đang vui.

Ít ra… là còn vui hơn khi sáng.

Chàng đón lấy khăn tay Bảo Ngọc dâng lên, động tác hết sức dịu dàng, nhẹ nhàng giúp ta lau mồ hôi. Đến khi mặt mày ta đã khô ráo mát mẻ, chàng mới thu tay lại.

“Sao thế?”
A Chỉ cúi đầu khẽ hỏi, thanh âm trầm thấp như gió nhẹ đầu xuân.

Ta cũng chẳng biết nên trả lời ra sao, đành chỉ lắc đầu, trong lòng rối bời, cả người bỗng thấy mỏi mệt, chẳng còn chút tinh thần.

Thấy dáng vẻ ấy của ta, chàng liền dặn Bảo Ngọc chuẩn bị trở về điện Hòa Khánh.

Thấy chúng ta định rời đi, Đức phi vội vàng gọi với theo, miệng nở nụ cười rạng rỡ như hoa đào tháng ba:
“Quý phi nương nương đã lâu chưa ghé qua chỗ thiếp, khi nào rảnh rỗi, nhất định phải đến một chuyến đấy.”

Lương phi cũng hòa giọng phụ họa, mời ta tới cung của nàng.

Ta chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, không hiểu sao các nàng đột nhiên lại trở nên thân thiết như vậy. Phải biết rằng, từ trước tới nay, giữa ta và các nàng chỉ chạm mặt vài lần mà thôi…

Thường ngày ta ở trong Bạch Lộc Đài, có Đậu Khấu và mấy tiểu cung nữ cùng bầu bạn, nên các nàng kia không đến tìm, ta cũng chẳng khi nào chủ động tìm đến họ.

Huống hồ bây giờ đã có A Chỉ bên cạnh chơi cùng, ta một chút cũng không muốn đến chỗ các nàng ngồi trò chuyện gì cả.

Thế nên ta thành thật lắc đầu, từ chối thẳng thừng:
“Thiếp không muốn đi.”

A Chỉ nắm lấy tay ta, dắt lên ngự liễn, thanh âm dịu dàng, ngập đầy nuông chiều:
“Không muốn thì không đi.”

Vừa đặt chân về tới Hòa Khánh điện, tinh thần ta lập tức phơi phới trở lại.

Đang định nói với A Chỉ rằng ta đã đói bụng, thì đã bị chàng lôi thẳng vào thư phòng.

“Đã nói không mệt, vậy thì ở lại bồi trẫm viết chữ đi.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!