13
Ta dọn vào ở Hòa Khánh điện, ngày tháng dần trôi, ta cùng với A Chỉ cũng càng thêm thân thiết, biết được không ít chuyện mà người ngoài chẳng hay.
A Chỉ rất bận, song thực ra cũng không đến mức bận như ta từng tưởng.
Chàng chẳng phải lúc nào cũng vùi đầu xem tấu chương, có khi còn đọc sách khác, hoặc luyện chữ tiêu sầu.
Buổi tối trong tẩm điện vẫn không đốt than.
Tô Trung Quan nói thân thể A Chỉ không chịu nổi sự khô nóng, hễ đốt than là bệnh lại thêm nặng.
Ông còn kể với ta, kỳ thực A Chỉ ghét nhất là uống thuốc đắng, nhiều lần còn lén đổ đi.
‘Nương nương ngàn vạn lần chớ quên lời này.”
Tô Trung Quan mang đến cho ta bánh điểm tâm vị quế hoa, vừa dâng vừa dặn dò nghiêm túc: “Chuyện quan trọng như trông nom Hoàng thượng uống thuốc, lão nô xin giao phó cho người.”
“Bệnh thì phải uống thuốc, có uống thuốc mới mong khỏi bệnh.” Nghĩ đến đây, ta bỗng thấy trọng trách trên vai nặng nề, lại cảm được Tô Trung Quan một lòng tin tưởng, bèn vỗ ngực hứa hẹn:
“Xin công công yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng A Chỉ ngoan ngoãn uống thuốc.”
Tô Trung Quan hòa nhã mỉm cười, chẳng giống chút nào với lời người ngoài đồn đoán rằng ông nghiêm khắc.
Ông khẽ khàng nói với ta:
“Hoàng thượng uống thuốc xong nếu thấy đắng — dưới kệ sách có một hộp bát bảo, bên trong đựng đủ loại mứt quả. Hoàng thượng ăn một viên, nương nương ăn hai viên.”
Ta vốn rất thích ăn mứt, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc:
“Sao ta lại được ăn hai viên?”
Chẳng làm gì cả mà còn được ăn nhiều hơn A Chỉ một viên, khiến ta có chút ngượng ngùng.
Tô Trung Quan nhìn ta đầy trìu mến, chẳng hề phiền ta hỏi nhiều.
Ông đáp:
“Vì nương nương là một đứa trẻ ngoan, đương nhiên nên được ăn thêm một viên.”
A, thì ra là vậy.
Hiểu rồi, ta liền yên tâm nhận lấy, sau đó thật sự tìm thấy chiếc hộp bát bảo dưới kệ sách. Mở ra xem, bên trong đầy ắp mứt ngọt, hương thơm lan tỏa, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy ngọt lịm. Vậy nên mỗi khi A Chỉ uống thuốc, ta còn sốt sắng hơn cả chàng, sợ chàng vì sợ đắng mà lén đổ đi.
Đợi chàng uống xong, ta sẽ bóc cho chàng một viên liên tử ngào đường thật ngọt, sau đó lại bóc cho mình hai viên.
Lần đầu A Chỉ thấy hộp mứt ấy còn hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chớp mắt, chàng đã nhìn ta, hỏi:
“…Tiểu Mãn sao lại biết hộp mứt ở dưới kệ sách vậy?”
“Ta không biết… nó tự mình chui ra đấy!” Trong lòng ta vẫn giữ lời hứa với Tô Trung Quan, không muốn kể cho A Chỉ nghe, nhưng lại hơi chột dạ, không dám ngẩng mặt nhìn chàng, chỉ một mực biện bạch.
“Sao chỉ cho ta một viên vậy… Tiểu Mãn ngoan, sao lại bị Tô Trung Quan mua chuộc nhanh thế?”
A Chỉ bật cười nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ sâu thẳm.
Ta theo bản năng phản bác:
“Ta không có!”
Lời vừa thốt ra, liền giật mình đưa tay bịt miệng, trong lòng hối hận không thôi.
Nhưng ta nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi, chàng làm sao đoán được hộp mứt ấy là Tô Trung Quan đưa?
Rõ ràng ta đâu có nói gì!
Ngay cả Đậu Khấu cũng không hay biết…
Lúc mang điểm tâm cho nàng, ta suýt nữa buột miệng nói ra, may mà kịp nén lại.
Ấy vậy mà A Chỉ vẫn dịu dàng như thế.
Chàng bảo sẽ không nói với Tô Trung Quan rằng chuyện đã bại lộ, cũng hứa sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.
Chỉ là —
Về sau, mỗi lần chàng uống thuốc xong, ta phải len lén cho chàng thêm một viên mứt ngọt, coi như “Thù lao.”
Đổi lại, ta được ăn ba viên.
“Chuyện này, ngoài hai ta ra, không ai được biết.”
Thôi được, ta bị chàng thuyết phục rồi.
Ta vừa hừ nhẹ vừa lén nhét thêm một viên mứt vào tay áo, thầm nghĩ: Tô Trung Quan giao cho ta việc trông nom A Chỉ uống thuốc, chỉ cần chàng chịu uống, thì ta ăn hai viên hay ba viên mứt… chắc cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, phải không?
Huống hồ… chỉ cần nhớ tới lời A Chỉ nói, rằng đây là bí mật của hai ta, không hiểu sao trong lòng ta lại dâng lên một niềm vui khó tả.
“A Chỉ, chàng thật tốt với ta.”
Ta ngước mắt nhìn chàng, giọng đầy chân thành, miệng ngọt như đường:
“Chàng cho ta ra ngoài chơi một lát được không? Chỉ một lát thôi.”
Lúc ấy là giữa chiều, ta bị viên mứt giấu trong tay áo làm lòng cứ ngứa ngáy, chẳng còn tâm trí nào để nghỉ trưa nữa.
A Chỉ khẽ gật đầu:
“Một khắc thôi.”
Ta liền cười tươi, kéo tay chàng nũng nịu, miệng không ngớt lời ngọt ngào, tuy đi tới đi lui cũng chỉ quanh mấy câu quen thuộc, nhưng cuối cùng cũng khiến A Chỉ rộng lòng, cho thành hai khắc.
Thật tốt quá, có thể đi tìm Đậu Khấu rồi!
Ta chạy ra khỏi Hòa Khánh điện, rẽ theo lối quen thuộc, vừa ngoặt qua liền trông thấy Đậu Khấu đang ngồi thêu trong phòng trực sự.
“Đậu Khấu, Đậu Khấu!” Mới sáng nay còn gặp, vậy mà giờ lại thấy nhớ nàng rồi.
Mứt ngọt giấu trong tay áo thơm lừng như thế, Đậu Khấu nhất định sẽ thích. “…Ngươi mau đoán thử xem, ta mang gì cho ngươi nào?”
Đậu Khấu cười ngọt như mía lùi, giả bộ ngạc nhiên:
“Ái chà, là bánh ngọt? Hay là đường mạch nha?”
“Không phải.” Ta bước lại gần, đắc ý vô cùng, còn ra vẻ thần bí bắt nàng nhắm mắt:
“Ngươi nếm thử là biết ngay!”
Dứt lời, ta lấy viên liên tử ngào đường giấu trong tay áo, đưa tận miệng nàng.
“Ngọt quá.”
Đậu Khấu mở mắt, mỉm cười nhìn ta:
“Là liên tử ngào đường.”
Ta ngó nàng chăm chăm, ánh mắt đầy mong chờ:
“Đậu Khấu có thích không?”
Nàng gật đầu:
“Thích chứ, thích lắm ấy. Đường liên tử mà nương nương ban cho, thật là ngọt, nô tỳ chưa từng nếm qua thứ nào ngọt đến thế!”
Ta yên lòng hẳn — nàng thích là tốt rồi. Chỉ cần nàng thích, ta liền thấy vui.
“Về sau mỗi ngày ta đều mang cho Đậu Khấu chút mứt ngon,” Ta hớn hở nói, “Ngày mai sẽ mang vị khác cho mà nếm!”
Thế nhưng Đậu Khấu lại khẽ lắc đầu, tay vừa giúp ta sửa lại búi tóc đã rối vì chạy vội, vừa dịu giọng dặn dò:
“Nương nương ngoan, tự mình ăn là được rồi, không cần mang cho nô tỳ đâu.”
“Ngươi yên tâm, ta ăn rồi mà.” Ta nhìn quanh một lượt, thấy không ai chú ý, liền ghé sát, nhỏ giọng kể như một bí mật:
“Mỗi ngày ta được ba viên mứt, ta ăn một, Đậu Khấu ăn một, còn lại một viên ta sẽ giấu trong túi hương ngươi may cho ta, để dành sau này hai ta lén lút cùng ăn.”
Hộp mứt trong hộp bát bảo ấy, dường như thế nào cũng ăn chẳng hết.
Đậu Khấu khẽ than:
“Ôi, nương nương à…”
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương, sau đó vẫn không quên khen ngợi:
“Nương nương ở phương diện này, lúc nào cũng thông minh khôn khéo…”
Ta nghe mà có chút ngượng, bèn cúi đầu, khẽ giọng nói khiêm nhường:
“Thực ra cũng chẳng có gì… A Chỉ mới thật sự là người thông minh.”
Nếu không nhờ chàng, thì làm sao ta có thêm được viên mứt thứ ba chứ.
Để lại một bình luận