TIỀN TRUYỆN MẠNH HẠO – TRỊNH LINH – CHƯƠNG 1

1

Năm đầu tiên học cao học, tôi mới 20 tuổi.

Dù sao thì tôi vẫn còn trẻ, lại thêm những vấn đề về tinh thần, nên tôi quyết định gap 1 năm 

Thế là tôi đặt vé máy bay từ London đến Thái Lan.

Trên chuyến bay, người ngồi cạnh tôi là một nhà thiết kế trang sức người Đức.

Ông ấy liên tục bắt chuyện với tôi.

Ông là người hiểu biết sâu rộng, hài hước và vô cùng thú vị.

Trước khi máy bay hạ cánh, ông ấy tặng tôi một sợi dây chuyền có mặt chữ cái, bên dưới là một mặt dây hình chữ “V” màu vàng.  

Ông ta nói đó là tác phẩm mới của mình, mang đến Bangkok để trưng bày.  

Tôi từ chối mấy lần nhưng không thể, cuối cùng đành nhận lấy.  

Không ngờ, khi sắp bước ra khỏi sân bay, một bàn tay khẽ níu lấy tôi.  

“Chị ơi, nhất định phải vứt ngay sợi dây chuyền đó! Nó sẽ lấy mạng chị đấy!”

2

Giọng cậu ấy dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc.  

Tôi quay đầu lại.  


Trước mắt tôi là một phần cổ trắng ngần, lấp ló sau cổ áo. Chiếc cà vạt bị kéo lỏng, vắt hờ lên hàng cúc áo mở khẽ.  

Trong túi áo bên cạnh, một chiếc thẻ chứng nhận được cài vào, sợi dây đeo lỏng lẻo, buông thả một cách tùy ý.  

Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi liền nhận ra đó là thẻ tham dự một cuộc thi toán cao cấp của Anh.  

Một học bá cao ráo đây mà!

Có vẻ cũng vội vàng để kịp chuyến bay.  

“Chị ơi?”

Trên đỉnh đầu, giọng nói dịu dàng lại vang lên.  

Tôi khẽ ngẩng mắt nhìn.  

Và rồi…

Tôi chìm đắm mất rồi!  

Đôi mắt cậu ấy trong veo, sáng đến mức dường như cuốn trôi mọi bụi bẩn trong thế giới của tôi.

3

Có lẽ cậu ấy nghĩ tôi không tin, nên cẩn thận quan sát xung quanh, rồi kéo tôi đến một góc ít người. 

“Chị này, người đàn ông đó là “Thủy quỷ”. 

Tôi bật cười, lười biếng tựa vào tường: “Thủy quỷ? Nghĩa là gì?”

Cậu ấy trả lời đầy nghiêm túc:  

“Nhiều người Châu Âu và Trung Quốc đến Thái Lan tìm cảm giác mạnh vì họ không cần chịu trách nhiệm. “Thủy quỷ” chính là những kẻ săn mồi trên máy bay, chuyên nhắm vào những người châu Á thiện lương…” 

Những lời phía sau, tôi không còn nghe rõ.  

Tôi chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt cậu ấy.

Cậu ấy không biết rằng, khi nói chuyện, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, ánh lên sự nghiêm nghị. 

Rõ ràng có một gương mặt anh tuấn đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Rõ ràng, cậu ấy đáng lẽ nên vô tư tận hưởng cuộc sống này.  

Nhưng tại sao… lại có thể tốt bụng đến thế? 

Khi cậu ấy ngừng nói, tôi rút sợi dây chuyền ra, thẳng thắn hỏi:  

“Vậy, chữ ‘V’ này thực ra là viết tắt của “Virgin”  — trinh nữ, đúng không?”  

Cậu ấy sững người.  

Tôi khẽ nhếch môi cười:  

“Hàng cấm, đỏ đen, ma túy là ba ngành công nghiệp ngầm lớn nhất thế giới. Mà sợi dây chuyền này dính dáng đến thứ đầu tiên — ‘hàng cấm’. ‘Thủy quỷ’ là những kẻ chuyên săn lùng trinh nữ theo yêu cầu khách hàng. Chúng có thể nhanh chóng xác định một người phụ nữ đã từng quan hệ hay chưa, hoặc có đang trong một mối quan hệ hay không, chỉ qua trò chuyện. Cũng vì vậy, ‘thủy quỷ’ luôn được tuyển chọn từ những người có học vấn cao, am hiểu tâm lý, tài chính…”

Nói đến đây, tôi cố tình ngừng lại.  

Quả nhiên, trong mắt cậu ấy lặng lẽ hiện lên một tia kinh ngạc.  

Tôi cười khẽ, ánh mắt tinh nghịch: 

“Sao thế? Chưa từng gặp một đại mỹ nhân vừa thông minh, sắc sảo lại hiểu rõ lòng người à?”

“Không… không… không phải…” Cậu ấy vội vàng phủ nhận, rồi ngay lập tức nhận ra lời nói có gì đó không ổn, liền sửa lại: “Đúng… đúng rồi…” 

Dường như lại cảm thấy có gì đó không ổn, vành tai mềm mại của cậu ấy dần nhuộm một lớp đỏ nhàn nhạt.  

Tôi vẫn giữ nụ cười:  

“Một khi đã xác định được người phụ nữ còn ‘sạch’, ‘thủy quỷ’ sẽ tặng cô ta một sợi dây chuyền hình chữ V. Sau khi ra khỏi sân bay, sẽ có người của chúng phục sẵn trong taxi, bí mật gửi địa chỉ khách sạn hoặc điểm đến của cô gái cho ‘thủy quỷ’. Nếu cô ấy không cảnh giác, sẽ từng bước rơi vào bẫy của chúng… cuối cùng bị bán với giá cao, rồi bị cưỡng đoạt, đúng không?”  

Cậu ấy khẽ gật đầu: “Đúng, tội phạm không bao giờ có thể bị quét sạch hoàn toàn.”

Tôi nhẹ nhàng đáp lại:  

“Chỉ cần loài hoa có tuyến mật và tỏa ra hương thơm, thì ong bướm sẽ luôn tìm đến mà thôi.”

4

Trên suốt quãng đường về khách sạn, tôi vẫn không ngừng hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra.

Tôi nhớ đến gương mặt trẻ trung, rạng rỡ của anh ấy.

Hình như trong lúc nói chuyện về chuyện cảnh sát Thái Lan mắt nhắm mắt mở trước một số việc, tôi đã tiện miệng hỏi anh ấy: “Anh có bạn gái chưa?”

Anh ấy cau mày, khẽ “à” một tiếng rồi đáp: “Bây giờ tôi vẫn chưa đủ trưởng thành để suy nghĩ về tiêu chuẩn chọn bạn đời.”

Tôi ngước lên nhìn anh ấy, cười nhẹ: “Nhưng tôi thì đã đủ trưởng thành để cân nhắc về điều đó rồi.”

Nhìn gương mặt đỏ bừng đầy bối rối của anh ấy, thật sự… làm tôi cảm thấy dư vị khó quên.

Hình như, có thứ gì đó đang lặng lẽ nảy mầm trong lòng tôi.

5

Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, tôi sắp xếp lại hành lý.

Tay cầm ly sữa lắc, tôi đứng trên ban công ngắm cảnh.

Thực ra tôi chỉ định ở Thái Lan hai ngày, vì điểm đến của tôi là Myanmar.

Mẹ tôi có một chi nhánh công ty logistics ở đó, đang chuẩn bị mở rộng kinh doanh.

Bà muốn tôi qua đó để học hỏi thêm.

Tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, định hút thêm một ngụm sữa lắc, nhưng đáng tiếc là chiếc ống hút đã bị tôi cắn bẹp mất rồi.  

Vừa định đứng dậy lấy một cái mới, ánh mắt tôi vô tình lướt qua và bắt gặp một bóng dáng quen thuộc—chính là người đàn ông Đức đã tặng tôi chiếc dây chuyền trên máy bay.  

Anh ta xách hành lý, trông có vẻ như một vị khách chuẩn bị nhận phòng.  

Thực ra, những kẻ như bọn họ thường hợp tác với nhiều homestay và khách sạn ở Thái Lan.  

Nếu không có gì bất ngờ, khách sạn này cũng có thể nằm trong danh sách hợp tác.  

Có lẽ…anh ta sẽ tình cờ ở ngay phòng bên cạnh tôi, hoặc đâu đó gần đây.  

Rồi tình cờ gặp lại tôi.  

Sau đó, mời tôi đi xem triển lãm…

Và tiếp theo đó…






Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!