31.
Những kẻ phản diện đều sẽ chết vì nói quá nhiều, mà Louis hắn ta vẫn ở đó trêu chọc đối phương.
Tôi kéo tay áo hắn ta: “Nói ít thôi. Dễ bị phản công lại đấy.” Miệng của tôi thật giống miệng quạ mà.
Lời vừa mới dứt, một cây thánh giá màu xám bạc bay tới, đâm vào ngực của hắn.
Hô hấp của tôi như ngừng lại.
Tên thợ săn huyết tộc đang nằm dưới đất, hắn dùng hết sức để cố gắng bò dậy: “Jonah! Là anh sao!”
Sắc mặt của Louis vẫn tái nhợt, vẻ mặt rất lãnh đạm, nhìn không ra tâm tư.
Hắn ta từ từ hạ cánh, tay tôi bắt đầu run lên, nhìn chằm chằm vào ngực hắn.
Không thấy máu chảy ra.
Hắn cau mày lại: “Ngươi căng thẳng sao?”
Đây là lúc nào rồi, tại sao vẫn cứ là nét mặt không quan tâm sự đời như vậy?
Tôi nhìn cây thánh giá trên ngực hắn, gần như sắp khóc : “Louis….”
Hắn dễ dàng rút cây thánh giá ra, ném xuống đất
“Tiếc thật, ta lại không phải là huyết tộc trước đây.”
Tên thợ săn tội nghiệp trải qua những điều này, hắn cụp mắt xuống và ngất đi.
32.
Dưới ánh bình minh, một vị hiệp sĩ vai rộng eo hẹp, đầu tóc vàng hoe chậm rãi đi vào, ngả mũ xuống hướng Louis nói: “Công tước Kester đại nhân.”
Louis gật đầu: “Chỉ huy Jonah.”
“Công chúa điện hạ là người từ phương Đông gửi tới, ngài hấp tấp bắt cô ấy đi như vậy…..”
“Nếu như ngươi muốn nói với ta về công chúa,” Louis cao cao tự đại, “Vậy chúng ta cũng không có gì để nói nữa.”
“…….Ngài nhất định muốn giữ công chúa ở lại sao?”
“Không.”
Jonah ngước lên ngạc nhiên.
Louis vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, thái độ vô cùng thờ ơ.
“Nếu như các ngươi muốn máu đổ thành sông, thì cứ việc đưa cô ấy đi.”
“……..Công tước đại nhân, ngài vẫn nên nghe ý kiến của công chúa.”
Louis liếc tôi một cái. Jonah cũng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thật lòng nói: “Ta muốn ở lại đây. Xin Quốc Vương hãy chuyển lời tới Hoàng Đế Đại Lương rằng, công chúa thân thể yếu đuối, giữa đường đi không qua khỏi rồi.”
Cách này rất dễ. Cung nữ nhiều như vậy, Đại Lương rất nhanh liền có thể mang tới một vị công chúa mới, bù đắp cho Rôme.
Jonah do dự lại định mở miệng nói gì đó, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Louis, cuối cùng hắn ta cũng hành lễ: “Vâng.”
Louis liếc nhìn tên thợ săn đang nằm dưới đất: “Đem người của ngươi đi đi.”
33.
Tôi rất ngạc nhiên khi Louis để những người đó đi dễ dàng như vậy.
Nhưng vì tôi cũng là con người, tôi vẫn cứ là không khuyên anh ta đuổi theo giết những người đó.
Về điều này, hắn chỉ nói một cách thờ ơ: “Ta là thánh nhân.” Cái lời này có vẻ quen quen.
Tôi nhìn vết thương trên ngực hắn ta: “ ……..Cái này phải làm sao?”
“Ta nghe nói, phía Đông y thuật rất lợi hại.”
Tôi hiểu rồi.
Lại là máu vịt.
Hắn bổ sung thêm: “ Mao Huyết Vượng.”
34.
Tôi đặt một vài cái bát bạc cố định trên vài ngọn nến, trộn đều tỏi và ớt cùng với một vài gia vị khác vào nhau. Do nguyên liệu có hạn, nên không thể chuẩn vị ban đầu của nó được, nhưng như vậy cũng tạm được đi.
Louis cầm lấy chiếc thìa, hắn do dự một lúc: “Tỏi?”
Tôi lập tức đáp: “Ta nhớ rồi, ngươi không phải huyết tộc truyền thống.”
Hắn nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, nhưng ta cũng không thích ăn tỏi.”
“….”
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể tự tay lựa tỏi cho hắn.
Lựa được vài miếng, hắn liền nói: “Bỏ đi, tỏi cũng được.” Lòng dạ của hắn ta, đúng là như mò kim đáy biển.
35.
Mặc dù không biết bao nhiêu lần hắn ta nói “Ngày mai ta sẽ giết người.” rồi, nhưng tôi vẫn là sống hết ngày này đến ngày khác. Thậm chí, hắn thỉnh thoảng còn đưa tôi ra ngoài đi dạo.
Tôi ôm chặt lấy cây cột gần đó: “Ta không muốn bay đâu.”
Hắn ta rất bất lực, không có cách nào với tôi nữa.
Ít nhất là trong phạm vì ngàn dặm này, hắn không thể tìm ra người thứ hai có thể làm món huyết vịt nữa.
Vì vậy, hắn, công tước Kester đáng kính, chỉ có thể ngậm ngùi đi dạo trong rừng với tôi.
Tôi chỉ vào mấy cây nấm tươi bên đường: “Có câu ca dao nói: Ô đỏ, cán trắng, ăn xong nằm ván.”
Hắn ta rất hợp tác gật đầu: “Có nghĩa là gì?”
Tôi giơ lên một con bọ cạp loè loẹt tới trước mặt hắn ta: “Có nghĩa là những cây nấm đẹp đẽ này có độc.”
Hắn nhìn nhìn, sau đó cúi đầu, cắn xuống một cái.
Tôi: “…..”
Hắn hài lòng nhận xét: “Mùi vị không tồi. Dịu dịu thơm nồng.”
Chắc không có độc chứ! Tôi tức giận bất bình hái một giỏ.
Với tư cách là một ngự trù có hơn mười năm kinh nghiệm, tôi có tự tin sẽ nấu một bữa thật ngon với nó.
36.
Vừa đi vừa chơi, chưa ra khỏi rừng thì đã chập tối rồi, tôi quay đầu lại, chuẩn bị quay về.
Louis: “……….Muốn về rồi?”
Tôi nói: “Tới giờ ăn tối rồi.”
Hắn lững thững tiến về phía tôi: “Với tốc độ này, ngươi sẽ không chết đói giữa đường chứ.”
…………Cái mồm đúng là của nợ.
37.
Tôi chiên được một đĩa thì tay bắt đầu chuyển sang màu xanh.
Louis nhíu mày: “……Có độc.”
Tôi tự tin húp một thìa: “Tin vào tay nghề của ta đi, Không có vấn đề gì lớn hết.”
Hương vị của nó thật sự ngon như trong truyền thuyết nói, giống như trong truyền thuyết, ăn vào sẽ nhìn thấy tiểu nhân.
38.
Trước mặt tôi giống như đang có mười Louis thu nhỏ đi vòng vòng cho đến khi tôi chóng mặt không chịu được nữa “Đừng quay nữa!” Tôi dùng lòng bàn tay tát vào mặt một trong những tên tiểu nhân đó.
“ĐOANG”
Một chiếc đĩa bạc rơi xuống đất.
Louis: “…….Ngươi phát điên lên rồi à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào những tên tiểu nhân đó, cố gắng tìm ra tên vừa nói chuyện.
Nhưng bọn họ đều bay lên.
Tôi tiến lên một bước, muốn đi bắt một tên, nhưng lại không may vấp phải thứ gì đó, tôi lảo đảo, ngã nhào vào vòng tay của Louis, còn kéo cái cà vạt của hắn xuống.
Điều này làm cho tôi chợt bừng tỉnh lại: “………”
Tôi đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn xuống bàn một cách trống rỗng.
Louis nói: “Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa.”
Tôi nhìn chiếc cà vạt trên tay, không nói lên lời.
Hắn nói: “Thắt lại cho ta.”
Mặc dù đã làm cung nữ mười năm, nhưng tôi vẫn luôn làm việc trong phòng bếp, chưa từng hầu hạ qua người khác.
Nút thắt đã lỏng ra, hắn vừa cúi đầu đã rơi ra rồi.
Thắt lại chặt hơn, thì hắn nói tôi như cố ý muốn giết chết hắn.
Việc này còn khó làm hơn quốc yến nữa.
Hắn khẽ thở dài nói: “Bỏ đi.” hắn giơ bàn tay cao quý, tự mình thắt lại cà vạt.
Để lại một bình luận