TỪ NẠN NHÂN ĐẾN BÀ CHỦ: CUỘC ĐỜI MỚI TRONG LÂU ĐÀI MA CÀ RỒNG – CHƯƠNG 1

1.

Tôi là công chúa Đại Lương bị gửi tới Rôme để liên hôn. 

Người ở Phương Tây, vừa mới xuống ngựa. Tôi đã bị bắt đi rồi. 

Một người đàn ông với đôi cánh màu đen, dễ dàng dùng tay vịn vào gáy tôi, và nhấc bổng tôi lên trời cao vài trăm mét. 

Tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, gần như phát khóc. 

Hắn ta còn nhếch môi cười nham hiểm: “Sợ rồi?”

Tôi đáp: “Sợ cái gì chứ. Chỉ là ta có chút sợ độ cao, bay thấp thôi được không?”

Thực tế chứng minh, hắn ta thật đúng là chẳng phải cái loại gì hết. 

Nghe thấy lời này, hắn ta ngược lại còn bay cao hơn. 

2.

Lúc đáp đất, đầu tôi choáng váng, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương. 

Tôi bám vào lan can làm bằng đá cẩm thạch và nôn được một lúc, một bàn tay gầy guộc xanh xao vươn ra. 

Hắn đưa cho tôi một chiếc khăn. 

Hắn nói: “Cố mà lau kỹ đi, ta không thích nhìn trên cổ người khác có mồ hôi.”

“……..Ồ.”

Tôi cầm lấy khăn tay, lau khắp cổ, lau tới mức làn da bỗng chốc đỏ ửng lên. 

Louis hỏi: “Ngươi thật không sợ chết?”

Tôi vuốt lại mái tóc đang rối bù của mình , nói một cách bình tĩnh: “Ta ở trong cung mười năm nay, đã giết biết bao nhiêu con cá rồi. Trái tim ta sớm đã nguội lạnh.”

“……Ngươi không phải là công chúa sao?”

Tôi nói: “Để một cung nữ thay công chúa đi gả chồng, là truyền thống của đất nước chúng tôi.”

Louis: “…”

3. 

Trang viên của Louis tràn ngập hoa hồng đỏ, ánh trăng ảm đạm hắt ra từ bóng cây. Giống như một cảnh trong phim kinh dị.

Hắn ta giơ một cây nến lên, nói với tôi: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Tôi hỏi: “Đi đâu?”

Hắn đáp: “Đi tìm thợ săn huyết tộc.”

Tôi: “?”

Hắn thong thả nói: “Trùng hợp, ta cũng muốn chết. Ta đây đã ở Trang Viên này hơn 500 năm rồi, trái tim cũng đã sớm nguội lạnh.”

…..Tại sao hắn ta lại nói chuyện đáng sợ như vậy chứ.

Thật phù hợp với khung cảnh trước mắt. 

Mặc dù tôi không sợ chết, nhưng tóc gáy tôi vẫn dựng đứng cả lên. 

Tôi: “…..Đi bộ tìm sao?”

Hắn đáp: “Không, ta biết bay.”

Nhớ tới lúc nãy, ở độ cao vài trăm mét.

Đôi chân tôi yếu đến mức muốn khuỵu xuống: “Chẳng bằng ngài giết ta luôn đi.”

Hắn đáp: “Bây giờ ta không đói.”

Không biết lúc này tôi đang nghĩ cái gì nữa. Não bộ đột nhiên co giật. 

Buột miệng nói một câu: “Đừng rắc rối như vậy chứ, hay để ta giết ngài đi cho rồi.”

Louis với đôi mắt sâu như đá hắc diện thạch, hắn ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Hai chiếc răng nanh trắng bệch tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. 

Khi tôi còn đang nghĩ rằng hắn ta sắp nổi giận, hắn đột nhiên mỉm cười. 

“Vậy ngươi thử đi?”

Giọng điệu đầy khiêu khích. 

4. 

Hắn ta nhét một con dao găm vào trong tay của tôi, hờ hững cúi đầu xuống, mái tóc đen rủ xuống chiếc cổ trắng ngần lạnh giá, cơ thể tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa hồng. 

Cái cổ nhìn trông có vẻ mỏng manh, mảnh khảnh đang tựa vào lưỡi kiếm sắc bén. 

Tôi không thể ra tay. 

Hắn ta cười, tiếng cười nghe thật êm tai: “Giống như giết một con cá thôi mà.”

Tôi lẩm bẩm: “To như vậy, nói như thế nào thì cũng giống như giết một con heo.”

Nụ cười của Louis đông cứng lại. 

Hắn ta ngẩng đầu lên: “….Vậy để ta giết ngươi cho rồi.”

Nhưng hắn rốt cuộc cũng chẳng giết tôi. 

Bởi vì hắn thích uống máu tươi. 

Mà giờ hắn lại không đói. 

Mà cái vấn đề nguy hiểm đi tìm thợ săn kia, cũng đã bị hắn ta phớt lờ một cách tự nhiên. 

5. 

Tôi bị hắn ta đưa tới một toà lâu đài. 

Với tư cách là con mồi của hắn, tôi có cho mình một phòng riêng. 

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình giống như một con cá trong bể của lâu đài hoàng gia. Bị nhốt lại, chờ bị làm thịt. 

Nhưng mà, nó vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải sống thận trọng, khép nép trong cung. 

Tôi chỉ mong, lúc hắn ta giết tôi, ra tay nhanh gọn một chút. 

6. 

Vào ngày thứ hai bị bắt tới đây, tôi liều mình đi tới gõ cửa phòng của phòng Louis 

Cánh cửa gỗ kỳ lạ bị mở toang ra, bụi rơi xuống giống như những hạt tuyết trắng dưới ánh ban mai. 

Hắn ta mặc bộ đồ ngủ đen tuyền, không kiên nhẫn dựa vào khung cửa, cao cao tự đại nhìn xuống tôi. 

Tôi nói: “Ta đói rồi.”

“Đói?” ánh mắt hắn ta ngạc nhiên. 

Hình như các con mồi của hắn ta không cần ăn cơm, giống như những con cá trong tòa lâu đài này, không cần ăn vẫn có thể sống vậy.

“Gia súc cũng cần được cho ăn mà.”

Anh ta không để ý, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ồ, vậy ngươi muốn ăn cái gì, tự mình lấy đi.”

?

Lấy cái gì?

Hắn nhíu mày lại, như thể không hài lòng với sự đần độn của tôi. 

“Huyết ở trong hầm băng.”

Tôi sững sờ: “….”

Điều này gần tương đương với việc, cho gà ăn trứng của nó nhỉ. 

Hắn ta nhìn phản ứng của tôi, cười lên một tiếng rồi nói: “Huyết vịt.”

Cái này cũng tạm đi. 

7. 

Tôi lấy một bát huyết vịt. Lúc khởi hành về phương Tây, tôi cũng đã mang theo rất nhiều gia vị, đủ để nấu ăn trong vòng nửa tháng. 

Nhóm lửa, cũng không phải vấn đề gì khó nhằn. 

Trong lâu đài có rất nhiều nến. 

Bữa ăn này mặc dù hơi khó chuẩn bị nhưng món huyết vịt này cuối cùng cũng chiên xong rồi. 

Tôi đang ngồi ở bàn ăn trong phòng bếp, khi vừa mới nhấc chiếc thìa lên thì nhìn thấy Louis đang đi xuống cầu thang. 

“Ngươi đang làm gì vậy?”

“Chiên huyết vịt a.”

Hắn ta có chút ngạc nhiên: “Ngươi lại có thế làm như vậy với huyết vịt ư?”

Chứ không thì sao?

Ăn sống chắc?

Tôi không làm được.

Nhưng cuối cùng tôi cũng không dám cãi vã với hắn ta, sợ hắn ta sẽ khiến tôi chết một cách đau khổ. 

Tôi cầm cái đĩa đi tới trước mặt hắn ta. 

Giọng điệu của hắn có chút lạnh lùng, quay mặt đi chỗ khác: “Không ăn.”

Nhưng thìa của tôi đã đưa tới tận miệng của hắn. 

Hắn ta miễng cưỡng nhấp thử một miếng.

“Thế nào?”

“Cũng bình thường.”

“Ò.” Tôi có chút hơi lạc lõng , cảm thấy kỹ năng nấu nướng của mình giống như đang bị đánh giá thấp vậy. 

Nhưng, chắc là do đồ dùng nấu ăn là nguyên nhân đi. 

Trước đây, lúc còn ở trong cung, chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu mới có thể thưởng thức món ăn tôi nấu. 

Đã từng là cái gì đó rất hiếm, nhưng xem ra, bây giờ nó lại trở nên bình thường như vậy. 

Hắn nói: “Đĩa này, để lại đi.”

Tôi: “?”

Không phải nói là bình thường sao?

Hắn liếc tôi, “Mọi thứ trong lâu đài này đều là của ta.”

Được thôi. 

Những người ở dưới mái hiên này, không thể không cúi đầu trước hắn mà. 

8. 

Louis là một tên huyết tộc tốt bụng.

Vẫn còn nhớ để lại cho con mồi của hắn ta một phần.

Ăn xong, hắn ta lấy khăn tay lau môi một cách trang nhã, nhướng mày vui vẻ “Hôm nay thời tiết cũng không tồi.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cây cao che khuất ánh mặt trời, ngẩng đầu lên cũng không thấy được một tia nắng.

Haiz, đối với ma cà rồng mà nói, thật sự thì đây là một thời tiết rất đẹp đi. 

Hắn nói: “Ra ngoài đi dạo đi.”

Tôi hỏi: “Đi đâu?”

“Địa Trung Hải.”

………….Có phải quá xa rồi không?

Tôi theo bản năng lùi lại một bước: “Tôi không muốn bay.”

Hắn ta đứng dậy, chậm rãi chỉnh lại quần áo. 

“Vậy ngươi đi bộ đi. Hơn 500km thôi.”

“…….Người giết ta luôn đi.”

Hắn ta khinh thường nhìn tôi một cái: “Có chuyện tốt như vậy sao?”

Tôi còn có thể có cách nào khác sao. Tất nhiên là phải gật đầu với hắn ta rồi. 

Bay thì bay thôi chứ biết sao bây giờ. 

error: Content is protected !!