69
Tôi liên tục ám chỉ.
Liên tục dồn nén nỗi đau trong lòng.
Cho đến khi tiếng ồn ào dưới sân vang lên.
Tôi từ từ quay đầu, qua khe cửa sổ, nhìn thấy hai người dân bản địa Myanmar đang cởi áo của Mạnh Hào.
Anh bị trói tay, treo lủng lẳng trên một cây gỗ mít cao trong sân.
Trên người anh có rất nhiều vết sẹo sắc lẹm, dài ngắn, màu nâu đậm, nâu nhạt, màu hồng thịt.
Ánh mắt tôi lạc lối trên những vết sẹo đó, trong một khoảnh khắc, tâm trí tôi rối bời như tơ vò.
Trong đầu tôi như thoáng qua điều gì đó.
Hình như có ai đó đang nói với tôi: “Trịnh Linh, điều sai lầm nhất tôi làm chính là có một đứa con trai, haha, thằng nhóc đó thật có khí phách, tuổi còn trẻ mà đã muốn làm cảnh sát, nếu sau này nó giống tôi làm cảnh sát ngầm thì sao? Làm cảnh sát ngầm trong những tổ chức buôn bán và ma túy là đang cược mạng với tử thần…”
Tôi ôm đầu, tiếng nói đó càng lúc càng gần: “Trịnh Linh, gần đây tôi lén lút đi thăm con trai tôi, thằng bé đó rất trung thành, hình như đã làm cảnh sát ngầm rồi. Ai da, nó không thông minh như cô, chắc sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Tôi cúi đầu, cố gắng kìm nén sự bối rối, tiếng nói đó bắt đầu vang lên trong lòng tôi.
Tôi cúi đầu, liên tục kìm nén sự bối rối, và tiếng nói ấy bắt đầu vang lên trong lòng tôi: “Tôi, Thẩm Châu Ngôn, chỉ có mỗi đứa con trai Mạnh Hào, haizz, có lẽ tôi sẽ tuyệt tự rồi, Trịnh Linh…”
70
Đầu óc tôi rối bời, ngực tôi phập phồng.
Cái đầu đau đến mức tôi đổ mồ hôi đầm đìa.
Cảm giác như có thứ gì đó đang muốn chui ra khỏi đầu tôi.
Các mạch máu ở thái dương bắt đầu đập “thình thịch”.
Sao tôi lại có những ký ức như vậy?
Liệu có liên quan đến nhân cách thứ hai không?
Tôi nhìn chằm chằm vào sân, không ngừng thở dài.
Có hai người đang lăn một thứ gì đó màu đen, khi lại gần, tôi mới nhận ra đó là cái thùng dụ ong, dùng để thu hút đàn ong.
Họ từ từ tháo dây trói cho Mạnh Hào, đặt cơ thể anh vào trong thùng, chỉ để lại cái đầu lộ ra ngoài.
Họ gõ vào thùng, thùng bị rung lắc, đàn ong bay loạn xạ.
Chẳng mấy chốc, đàn ong đông đặc bám đầy trên cơ thể Mạnh Hào.
Anh đau đớn, nghiến chặt răng, cơ thể run rẩy.
Lúc này, tôi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, mẹ tôi – Trịnh Uyển.
Bà lạnh lùng nhìn Mạnh Hào: “Mày giết chết Nam ca phải không? Mạnh Hào, mày đã ở trong nhóm lâu như vậy, rất quen thuộc với tổ chức, nhưng tao không ngờ mày lại là cảnh sát ngầm. Tao phải đưa ra lời giải thích cho mọi người…”
Bà ta tự tay gõ vào thùng, đàn ong bắt đầu bò lên, lượn quanh mắt của Mạnh Hào.
Anh nhắm chặt mắt, người run rẩy dữ dội hơn.
70
Tôi hít một hơi thật sâu, ngay cả việc thở cũng trở nên mệt mỏi.
Răng tôi cắn chặt vào ngón tay, cố gắng kiềm chế đôi vai đang run rẩy.
Nhưng cuối cùng, tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi quay lưng lại, cúi đầu, lấy tay che miệng, bật khóc nức nở.
Tôi không dám nhìn, trái tim tôi quá đau.
Thật sự quá đau!
Tôi muốn lao xuống, tôi muốn cứu anh ấy.
Nhưng tôi không thể.
Nếu tôi xuống đó, mọi thứ sẽ đều tan tành.
Không biết đã qua bao lâu, dưới sân lại vang lên tiếng hoan hô.
Tôi mới từ từ quay người lại.
Mạnh Hạo gần như không còn hình dạng con người, trên người và mặt anh nổi lên rất nhiều vết phồng rộp.
Khóe miệng anh hình như cũng đang chảy máu, giống như lần tôi gặp anh hôm đó.
Trái tim tôi bỗng dưng nghẹn lại.
Đột nhiên tôi nhớ lại, rất lâu trước đây, anh ấy đã nghiêm túc nói với tôi, anh nói: “Trịnh Linh, em biết không? Nếu anh là cảnh sát ngầm, trước khi bị tra tấn ép khai thật, anh sẽ nuốt thuốc. Có một loại thuốc có thể giấu sâu trong họng, thành phần chính là xyanua, được bao bọc trong vỏ thuốc. Vào thời khắc quan trọng, nếu bị ép cung, anh sẽ nôn ra và cắn vỡ vỏ thuốc, sẽ có thể chết ngay lập tức.”
Lúc đó, tôi đã hỏi: “Cảnh sát ngầm không thể đợi cơ hội mà trốn thoát sao?”
Mạnh Hạo cười: “Loại thuốc này cần phải thử trước một tuần, nếu tình huống nghiêm trọng, sẽ cắn vỡ, nếu không nghiêm trọng, có thể chạy trốn thì sẽ nôn ra, vỏ thuốc sẽ không bị dịch dạ dày hay ruột hòa tan.”
Không ngờ, chiều hôm đó tôi đi tìm anh.
Khóe miệng anh còn vương một chút máu.
Hóa ra, lúc đó, anh đã bắt đầu thử thuốc rồi.
71
Người bên cạnh Trịnh Uyển cũng chú ý đến sự bất thường của Mạnh Hạo.
Hắn lập tức tiến lại, cố gắng moi miệng Mạnh Hạo: “Là xyanua, đại ca.”
Mạnh Hạo nghiến chặt răng, ngẩng đầu không cho hắn moi miệng, các tĩnh mạch ở cổ anh căng lên, vỡ cả vết phồng rộp, mắt anh đỏ ngầu, gần như muốn vỡ ra.
Nhìn thấy vậy, Trinh Uyển lập tức rút một con dao ra đâm thẳng vào bụng anh.
“Bụp.”
Tôi phát ra một tiếng cực kỳ khó nghe từ cổ họng, đôi môi tôi run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống tay tôi.
Tôi gần như không nhìn rõ nữa, Mạnh Hạo.
Tôi gần như không thể nhìn rõ anh nữa.
Con dao giống như kéo của thợ may, cắt dọc theo bụng Mạnh Hạo, kéo lên đến xương sườn.
Máu vọt ra, Mạnh Hạo đau đớn đến mức cằm anh run rẩy.
Bà ta, quá tàn nhẫn, bà ta thực sự là một con quái vật.
Đôi mắt tôi đau nhức dữ dội, ngón tay tôi ướt sũng, tôi mới chợt nhận ra mình đã cào rách thịt.
Lúc này, người đang moi miệng Mạnh Hạo lớn tiếng nói: “Đại ca, Mạnh Hạo bắt đầu nói rồi, nói thật rồi, thuốc của bà đã có tác dụng. Hắn nói trong đại bản doanh còn một cảnh sát ngầm, là… c*m, hết hơi rồi, đại ca…”
72
Trước mắt tôi bỗng chốc tối sầm lại.
Tôi nhắm mắt lại, cơ thể loạng choạng, không dám mở mắt ra.
Không.
Không!
Không!
Mạnh Hạo.
Không thể như thế này, không thể như vậy…
Không thể.
Tôi gục xuống bên tấm kính, nhìn con dao cắm vào người anh, rõ ràng đến vậy.
Anh cúi đầu, treo lủng lẳng, máu đặc từ khóe miệng anh đang rơi xuống.
Anh đang đợi tôi tới cứu anh, đang đợi tôi tới cứu anh mà.
A!
Anh ấy đang đợi tôi.
Đang nhìn tôi.
Tôi cảm thấy đầu óc mình không bình thường nữa.
Mắt tôi dường như mất tiêu điểm.
Tôi lẩm bẩm: “Xin lỗi, Mạnh Hạo, xin lỗi…”.
Nhìn xem, anh ấy bị treo trên cây, bụng anh ấy bị rạch ra.
Những vết máu ấy, đều là của anh ấy chảy ra.
Anh ấy nói anh ấy là cảnh sát nằm vùng, sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ nhân dân…
Sao anh ấy có thể chết được chứ?
Sao có thể như vậy?
Nước mắt tôi dường như không thể kiểm soát, tôi lao về phía trước với đôi chân trần, cả cơ thể loạng choạng, xiêu vẹo.
Giữa cơn mê man mơ hồ, bỗng có một người xuất hiện, chặn đường tôi lại.
73
Là Hứa Thanh.
Cô ấy đứng đó, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng.
Toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng khác hẳn ngày thường.
Cô ấy không còn điên điên khùng khùng nữa.
Hứa Thanh nhìn tôi, ra lệnh cho người phía sau:
“Tiêm thuốc an thần cho cô ta, bây giờ trạng thái của cô ấy rất không ổn.”
Tôi cúi nhìn cô ấy, khẽ cong môi cười:
“Nhìn vẻ vô tình này của cô… Cô đã gia nhập tổ chức buôn bán từ lâu rồi, đúng không? Cô làm việc cho ai? Nam ca hay Trịnh Uyển?”
Hứa Thanh hoàn toàn phớt lờ tôi, chỉ liếc mắt ra hiệu với người phía sau.
Ngay lập tức, họ xông lên, giữ chặt lấy tôi và lôi về phía phòng bệnh.
Giống như Mạnh Hạo đang bị treo lơ lửng bên ngoài.
Tôi chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.
74
Tôi bị trói chặt trên giường, bị tiêm một loại thuốc an thần không rõ nguồn gốc.
Tôi không ngừng giãy giụa, cố gắng phản kháng.
Nhưng rất nhanh, sức lực trong tôi cạn kiệt.
Hứa Thanh đứng bên cạnh giường, khuôn mặt vô cảm, không chút biểu lộ cảm xúc.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, nghiến giọng nói:
“Cô đã lừa Mạnh Hạo! Khiến anh ấy nghĩ rằng cô chỉ là một kẻ mắc bệnh tâm thần, nhưng thực chất cô dùng cái vỏ bọc ấy để che giấu mục đích thật sự! Sự xuất hiện của tôi chẳng hề làm cô mất kiểm soát—tất cả đều là một màn kịch! Cô đang lừa Mạnh Hạo… cũng đang lừa cả tôi!”
Hứa Thanh thản nhiên đáp, giọng điệu lạnh băng:
“Đúng, tôi đã lừa Mạnh Hạo. Anh ta nghĩ rằng tôi bị những cảnh tượng tàn khốc trong căn cứ làm cho phát điên. Nhưng thực ra, từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn là người của mẹ cô. Bà ấy muốn cô phát triển nhân cách thứ hai, còn cái ‘bệnh tâm thần’ của tôi chỉ là đang mô phỏng lại cô, để kích thích cô mà thôi. Tôi đã thấy ‘Nhật ký Thẩm Châu Ngôn’ trong phòng sưu tầm của Nam ca, cùng với báo cáo đánh giá tâm lý và phương pháp chữa trị của cô. Giờ Mạnh Hạo chết rồi, tôi cũng chẳng cần diễn nữa.”
Cô ấy nói với giọng điệu trống rỗng, như một cỗ máy không có cảm xúc.
Tôi không thể hiểu nổi.
Tại sao một Hứa Thanh từng hay cười đùa, từng đối xử với tôi như chị em thân thiết… giờ lại trở thành như thế này?
Tôi nhìn cô ấy, nhưng càng nhìn, tôi càng không thể hiểu nổi.
Mắt tôi đỏ hoe, nghẹn giọng hỏi:
“Nhưng cô và Mạnh Hạo đã quen nhau từ nhỏ mà, Hứa Thanh… Anh ấy chết rồi! Anh ấy đang bị treo lơ lửng bên ngoài kia! Hứa Thanh… cô có thấy không?”
Đầu tôi lại bắt đầu đau, như thể có vô số lưỡi dao đang khuấy đảo bên trong.
Tôi ôm chặt lấy đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đau quá…
Lại có tiếng nói vang lên.
Âm thanh ấy dần dần trở nên rõ ràng, ngày càng sáng tỏ.
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng.
Đó là—Thẩm Châu Ngôn.
75
Tôi hét lên một tiếng chói tai, như một kẻ điên loạn.
Trông tôi lúc này… chẳng khác gì Hứa Thanh trước đây.
Hứa Thanh bước đến, tiêm cho tôi thêm một mũi thuốc an thần:
“Xem ra liều vừa rồi chưa đủ mạnh!”
Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt trống rỗng, giọng nói khàn đặc:
“Tại sao cô học chuyên ngành viễn thông, nhưng lại làm công việc của một bác sĩ? Cô quen mẹ tôi từ khi nào?”
Hứa Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lần này cô ấy trả lời rất rõ ràng:
“Tôi đã quen mẹ cô từ rất lâu rồi, từ khi còn nhỏ. Tôi lớn lên ở khu vực biên giới giữa Vân Nam và Myanmar. Mẹ cô đã tài trợ cho nhiều trường tiểu học ở trấn Nam Tán, và tôi chính là một trong những đứa trẻ được bà ấy giúp đỡ. Vậy nên khi lớn lên, làm việc cho bà ấy chẳng phải là điều đương nhiên sao?
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi học song song hai chuyên ngành—viễn thông và tâm lý học. Đúng, tôi đã lừa cô. Nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn chữa trị cho cô. Nếu cô vẫn coi tôi là bạn thân, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn thân.”
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Bạn thân ư? Cô mở cửa sổ ra đi, nhìn ra ngoài mà xem, nhìn máu trên người Mạnh Hạo kìa.”
Nhưng Hứa Thanh hoàn toàn phớt lờ lời tôi.
Cô ấy chỉ lặng lẽ bước sang một bên, bình thản nói:
“Tôi đã quan sát một thời gian, cô đang dần có xu hướng phát triển nhân cách thứ hai. Một tuần nữa, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra xem liệu những phương pháp tôi áp dụng theo ghi chép của Lily có thực sự giúp cô chuyển đổi sang nhân cách thứ hai hay không.”
Nói đến đây, cô ấy vô tình vén nhẹ góc áo.
Tôi nhìn thấy bên dưới… một chiếc máy nghe lén nhỏ.
Gần như ngay lập tức, tôi hiểu ra—
Cô ấy đang diễn! Mọi lời nói ban nãy, cô ấy đều đang diễn với tôi!
76
Như thể có một thùng nước đá dội thẳng xuống đầu tôi.
Suy nghĩ của tôi lập tức trở nên lạnh lẽo và tỉnh táo.
Mẹ tôi đã cho Mạnh Hạo uống loại thuốc kích thích sóng β trong não, buộc anh ấy phải nói ra sự thật.
Lúc bị treo lơ lửng, anh ấy đã nói—“Trong đại bản doanh vẫn còn một cảnh sát nằm vùng.”
Hứa Thanh giờ đây đã tự bộc lộ thân phận là bác sĩ tâm lý điều trị cho tôi theo lệnh mẹ.
Nhưng có một điều không hợp lý—
Vừa rồi, cô ấy đã tiêm cho tôi thuốc an thần.
Ba mũi liên tiếp.
Tại sao tôi vẫn chưa thực sự mất kiểm soát?
Chỉ có một lý do duy nhất…
Cô ấy cố ý!
Cô ấy đang truyền tin cho tôi.
Cô ấy muốn tôi giữ tỉnh táo.
Nhưng… cô ấy muốn truyền đạt điều gì?
Câu nói của Mạnh Hạo—”Trong đại bản doanh vẫn còn một cảnh sát nằm vùng”—lại vang lên trong đầu tôi.
Tôi sững người.
Hứa Thanh… là cảnh sát nằm vùng sao?
77
Nhưng cô ấy đã rời khỏi phòng.
Tôi nằm đó, đầu óc như muốn nổ tung.
Dường như tất cả mọi người đều có hai thân phận.
Hứa Thanh nói rằng cô ấy đang điều trị cho tôi theo phương pháp ghi chép của Lily.
Vậy rõ ràng, cô ấy không phải Lily.
Vậy Lily rốt cuộc là ai?
Tôi không thể nghĩ ra.
Nhưng lúc này, điều cấp bách nhất—là xác định thân phận thực sự của Hứa Thanh, rồi tìm cách giúp cô ấy thoát khỏi sự giám sát của mẹ tôi.
Tôi hiểu rất rõ mẹ mình.
Bà ta chắc chắn sẽ tìm ra “kẻ nằm vùng còn lại” mà Mạnh Hạo đã nhắc đến—trong thời gian ngắn nhất.
Để lại một bình luận