BUÔN BÁN NGƯỜI ĐÁNG SỢ NHƯ THẾ NÀO – CHƯƠNG 6

19

Lại đổi xe một lần nữa, nhóm người đó bắt chúng tôi đi bộ xuyên qua một khu rừng rậm rạp, phía sau khu rừng là một con sông.

Băng qua sông, ẩn mình trong bóng tối là vài tòa nhà cao lớn.

Tôi nhìn xung quanh, các tòa nhà không cao lắm, khoảng tám tầng, nhưng diện tích rất rộng, xung quanh có lực lượng vũ trang Myanmar canh gác.

Bọn họ cầm súng, tuần tra khắp nơi.

Nỗi sợ hãi vốn đã bị dồn nén trong tôi lại bùng lên lần nữa.

Cuộc sống trong nước luôn yên ổn và bình thản, nhưng Myanmar vốn đã rất bất ổn, các thế lực đang tranh giành, lại thêm những cuộc tẩy chay người Trung Quốc thỉnh thoảng xảy ra.

Nhưng giờ đây, tôi cần phải làm rõ một chuyện— Đó là thân phận của Mạnh Hạo.

Anh ta rất cao, gần một mét chín, ngay cả khi đứng ở rìa đám đông, cũng nổi bật như một cái cây cao.

Tôi nhìn mái tóc ngắn gọn gàng trên cổ anh ta, đột nhiên lao tới, gào lên: “Đều là do anh, là anh, là anh hại tôi… Mạnh…”

Có người đang kéo tôi, có người đang mắng chửi tôi, nhưng tôi vẫn giữ chặt Mạnh Hạo, không buông.

Tôi giả vờ như đang tức giận đến mức phát điên và cố gắng cắn vào tai anh.

Nhân cơ hội đó, tôi thì thầm hỏi anh: “Anh có phải là gián điệp không?”

Hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau, tôi nghe anh nói ba chữ: “Thẩm Châu Ngôn…”

Lúc đó, tay tôi bỗng nhiên mất hết sức lực…

Khoảng một năm trước, tôi đọc được một bản tin với tiêu đề “Cảnh sát chống ma túy không được phép lộ tên thật.”

Sau khi bố qua đời, người con trai 18 tuổi của ông đã tiếp bước, hy sinh vì công việc, không để lại hậu duệ.

Lúc đó, tôi khóc nghẹn, thở không ra hơi, Mạnh Hạo ôm tôi, vỗ vỗ lưng tôi: “Trịnh Linh, anh nói cho em biết, thực ra anh là một cảnh sát chìm, tên thật là Thẩm Châu Ngôn…”

20

Tôi túm chặt lấy áo anh, khẽ nói: “Hừ, nếu anh xảy ra chuyện gì, em sẽ đổi bạn trai mới.”

Nghe vậy, mắt Mạnh Hạo đỏ hoe.

Gương mặt anh, vốn sắc nét trầm tĩnh, bỗng lộ vẻ thất vọng, nhưng anh vẫn cười, nói: “Đổi cũng được, nhưng anh phải gặp thử, xem cậu ta có chăm sóc được cho Trịnh Linh của anh không.”

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh: “Mơ đi, không đời nào đổi, trừ khi anh chết!”

Mạnh Hạo bỗng kéo tôi lại gần, hai tay to siết lấy cả lưng tôi, khiến tôi không thở nổi.

Lúc ấy, tôi tưởng anh chỉ đang đùa, không ngờ đây lại là một sự ám chỉ.

Nhìn gương mặt tươi cười của anh lúc này, tôi vừa khóc vừa hít thở dồn dập, lồng ngực tôi như sắp nổ tung.

Khóc mãi, khóc mãi, tôi lại gào lên, không thể kìm nén nổi nữa.

Tôi sợ, tôi sợ rằng những lời tôi nói lúc trước đã thành lời tiên tri.

Mạnh Hạo cong môi, cười nhạo: “Các cậu xem, tôi đã nói cô nàng này không dễ xử lý mà, có thử là sẽ tất báo lại ngay mà…”

Những người bên cạnh trêu chọc: “Mạnh Hạo, đây là cô gái của cậu, mau kéo cô ta vào trong làm cho cô ta biết thế nào là đàn ông không dễ động vào đi!”

Mạnh Hạo cười khẽ, không hề từ chối, anh ta kéo tôi đi về phía một căn phòng gần trạm gác.

Hứa Thanh định kéo tôi lại, nhưng Mạnh Hạo đã ngăn cô ấy lại bằng một tay.

Để tình huống này thêm phần chân thực, tôi cố tình ngã xuống đất vài lần rồi lại đứng lên, bị Mạnh Hạo kéo đi tiếp.

Vừa vào trong, anh liền đóng cửa lại: “Đợi chút, có thể hét to lên không…?”

21

Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, mồ hôi lăn xuống cằm sắc bén của anh, nhỏ xuống ngực tôi.

Tôi cắn môi, nhanh chóng kéo ra thắt lưng anh: “Dùng cái này đi…”

Bàn tay Mạnh Hào khẽ run: “Trịnh Linh?”

Tôi kiên định gật đầu: “Những người buôn bán nội tạng không thể yếu mềm, một khi trở nên yếu đuối thì sẽ thành điểm yếu chí mạng… Họ chắc chắn sẽ nghi ngờ anh, lúc nãy tôi khiêu khích anh chỉ để tiếp cận anh, anh chắc hẳn cũng phải nhận ra điều đó… Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh…”

Ngay lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào: “Mạnh Hạo, để bọn tôi nghe thử tiếng cô gái này kêu xem, có phải cậu không đủ mạnh mẽ không?”

“Mạnh Hạo, mạnh tay vào!”

Tôi nắm chặt thắt lưng của Mạnh Hạo: “Đánh tôi đi!”

Chiếc thắt lưng dày cộp đập vào mặt tôi, má tôi hơi nóng và nhanh chóng sưng lên.

Trong giờ giải lao, tôi thấp giọng hỏi Mạnh Hạo: “Anh ẩn nấp ở đây lâu như vậy, có phát hiện được gì về quản lý cấp cao không? Họ có nữ giám đốc cấp cao à? Hứa Thanh, cậu ấy là nữ giám đốc cấp cao, hay là người của tổ chức?”

Mạnh Hạo lắc đầu: “Cô ta có thể không phải là người cấp cao, nhưng cô ta đã cố gắng làm việc chăm chỉ cho tổ chức, điều này rất nguy hiểm.”

Hứa Thanh muốn làm việc chăm chỉ cho tổ chức? Tôi cau mày: “Còn bây giờ thì sao?”

Mạnh Hạo thở dài: “Cô ta hiện tại không nên mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng mong muốn mạo hiểm mạng sống của cô ta đã lên xuống thất thường, vì vậy tôi nhắc nhở em, đừng tin cô ấy…”

“Về phần suy đoán của em, có nhớ hồi trước trong nhóm chat có tin nhắn là Hứa Thanh đã chết không?Lúc đó anh đã xuống lầu mua đồ ăn cho em. Sở dĩ tôi phải đợi lâu như vậy là do tôi được Myanmar thông báo đến gặp một quan chức cấp cao…”

“Cô ta chỉ đạo các hoạt động buôn bán trên toàn khu vực phía Bắc Trung Quốc…”

“Em có biết người phụ nữ đó là ai không?”

22

Tôi lắc đầu.

Mắt Mạnh Hạo chứa đầy do dự, một lúc lâu sau, mới mở miệng: “Người đó là mẹ em.”

Mẹ tôi?

Cái người mà tay không thể bóp chết con gà, luôn đối xử với tôi vô cùng dịu dàng ấy?

Bà ấy là một nhân vật cấp cao trong tổ chức buôn bán nội tạng?

Làm sao có thể chứ?

Đầu tôi vang lên những tiếng “ong ong”.

Tôi nhìn Mạnh Hạo, không thể phát ra lấy một lời.

Mạnh Hạo vuốt nhẹ lên mặt tôi: “Trịnh Linh…Bà ấy luôn theo dõi em, khu chung cư của em chính là do bà ấy xây dựng. Hôm đó, khi em gửi tin nhắn cho bà ấy trong nhà vệ sinh, bà ấy gọi điện đến, thực ra là để xác nhận xem em có nghi ngờ kế hoạch của tôi hay không. Nếu em nghi ngờ, em sẽ chết. Tôi đã nhận cuộc gọi thay em, là để xóa bỏ mọi nghi ngờ của bà ấy, chứng minh rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.”

Bỗng dưng, tôi hiểu ra.

Mạnh Hạo đang bảo vệ tôi, vì vậy đã liên kết ID iPhone của tôi, phòng ngừa trường hợp bất trắc, để tránh bị mẹ tôi nghi ngờ.

Nói về việc một người cấp cao muốn bắt cóc tôi để tống tiền gia đình, Nam ca bảo tôi rằng người đó là Hứa Thanh.

Nhưng nếu là mẹ tôi, mọi chuyện có thể sẽ dễ hiểu hơn.

Mẹ tôi và ba tôi đều đã từng kết hôn lần thứ hai, và bà ta là người hiểu rõ gia đình tôi nhất.

Nhưng mọi chuyện vẫn vượt quá khả năng hiểu biết của tôi.

Ví dụ như, bà ta luôn ở bên cạnh tôi, tại sao lại là một trong những người đứng đầu của nhóm buôn bán nội tạng được chứa?

Chẳng hiểu sao, tôi không thể nào gỡ nổi mớ bòng bong trong đầu mình.

Ngay lúc đó, tôi bất chợt nghĩ tới việc mình đã để lại thông tin bí mật bằng nước chanh, một thông tin mà tôi chưa kịp hiểu rõ: “Tôi đã để lại thông tin ẩn trong hướng dẫn chăm sóc cá.”

Tôi hoảng hốt nhận ra điều đó, giật mình hét lên: “Tôi đã để lại thông tin ẩn trong hướng dẫn chăm sóc cá!”

Mạnh Hào, người ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hôn lên má tôi rồi nói: “Quản lý bảo vệ khu chung cư của em chính là bác của tôi. Ông ấy là một điệp viên hai mang, nơi nào có lợi thì ông ấy làm, những chuyện đó ông ấy sẽ giải quyết sạch sẽ… Khi lên máy bay, tôi bảo với em rằng thân phận của ông ấy chỉ là để cho camera theo dõi.”

Lời chưa dứt, cửa bỗng nhiên bị đá văng ra.

Hình bóng hoảng loạn của Hứa Thanh xuất hiện trước mắt tôi, cô ta lắp bắp nói: “Bọn họ nói hai người không có tiếng động gì… bảo tôi… bảo tôi đến xem thử…”

23

Sau lưng cô ấy, Nam ca cười một cách đầy ẩn ý: “Mạnh Hạo, cậu không ổn rồi, mới có một chút mà đã im lặng, ai mà không biết còn tưởng các cậu đang thì thầm với nhau chứ!”

Mạnh Hạo đứng dậy, giả vờ thắt dây lưng: “Nam ca, con gái ai mà chẳng thế, làm tới mệt luôn rồi, thôi, dẫn đi đại bản doanh đi!”

Mạnh Hạo đẩy tôi về phía trước và nói: “Lần sau sẽ dạy dỗ lại cô!”

Một người dân địa phương Myanmar, mặc váy dài, dẫn tôi vào trong tòa nhà.

Bên ngoài tòa nhà là rất nhiều máy điều hòa, cửa sổ của từng tầng đều được che chắn bằng rèm, không thể nhìn thấy gì bên trong.

Ở góc Tây của tòa nhà có một cột thu lôi, tường bị bong tróc một số lớp vữa, trông như bị sét đánh nhiều lần.

Khi bước vào tòa nhà, tôi và Hứa Thanh bị phân ra đi về hai hướng khác nhau.Đột nhiên, Hứa Thanh nắm chặt tay tôi: “Trịnh Linh, tôi muốn ở bên cậu… Trịnh Linh, tôi sợ… Trịnh Linh…”

Tôi nhìn Nam ca, “Cô ấy có thể đi cùng tôi không?Tôi sẽ cố gắng làm việc tốt nhất có thể.”

Nam ca cười lớn, đột nhiên nghiêm túc tát tôi ngã xuống đất: “Ở đây, người sống không có giá trị gì, nội tạng mới có giá trị… Nếu tạm thời không muốn bị lấy đi nội tạng thì đừng có đòi hỏi.”

Tôi giữ vững lập trường để giảm bớt cơn đau.

Trong khóe mắt, trên mặt Hứa Thanh hiện lên một tia giễu cợt.

Trong lòng tôi bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, Hứa Thanh đã cống hiến cả mạng sống cho tổ chức rồi, cô ấy đã lừa được Mạnh Hạo vào đây.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!