7
Khi tôi quay người lại, tôi đã nhìn thấy Chu Châu.
“Anh thấy em xuống từ một chiếc Bentley.” Anh ta thẳng thắn hỏi tôi.
Mặc dù anh ta đang cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình đã làm sai điều gì đó.
“Đó là xe của sếp em.” Tôi vừa nói xong thì cảm thấy như câu nói ấy không ổn, liền bổ sung thêm, “Là người quen, hàng xóm lớn lên cùng nhau từ nhỏ.”
Anh ta ngây ra một lát, rồi thay đổi nụ cười, đưa tay về phía tôi, tôi vô thức tránh ra.
Khuôn mặt anh ta có chút cứng đờ, “Chưa từng nghe em nhắc đến.”
Tôi đành phải chủ động đưa tay kéo anh ta, “Không có gì để nói cả, cậu ấy chỉ là sếp mới của em thôi, chính cậu ấy là người sa thải em.”
Anh ta đứng khựng lại, không động đậy, “Vậy là trước đây em đã làm gì có lỗi với cậu ta sao?”
“Cũng không hẳn… hình như là cậu ấy không thích em lắm, cho nên…” Tôi thấy anh ta như thở phào nhẹ nhõm, rồi lại như nghĩ đến điều gì đó, nhíu mày.
“Vậy em đã đi xin lỗi cậu ta rồi à?” Anh ta hỏi.
“Vâng.” Nhắc đến đây, tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn bã.
“Vậy cậu ta đồng ý chưa?” Anh ta lại hỏi với vẻ hào hứng.
“Ừm.”
Anh ta nắm tay tôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi, Đào Đào ngoan, em làm đúng rồi, con người ta đôi khi phải hạ mình. Cậu ta đã biết em rồi, sau này nói chuyện với cậu ta nhiều chút, đàn ông cũng phải nể mặt một chút, biết đâu em còn có cơ hội thăng tiến.”
Tôi nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh ta, chẳng hiểu sao anh ta lại vui.
Là vì tôi quen biết sếp, hay là vì tôi có khả năng được thăng chức tăng lương.
Ngực tôi cảm thấy nặng nề, chẳng hiểu vì sao lại khó chịu.
Có lẽ là vì tôi biết, Hứa Diên hoàn toàn không phải kiểu người sẽ thương hại người khác.
8
Chu Châu đã nấu cơm cho tôi ở căn phòng thuê của tôi.
Sau khi ăn xong, tôi nằm vắt vẻo trên ghế sofa xem tivi, anh ta đi tới ôm tôi, rồi hôn tôi.
Anh ta hôn đến mức thở không nổi, cuối cùng mới buông tôi ra, giọng khàn khàn hỏi: “Đào Đào, anh thật sự muốn sớm cưới em.”
“Ồ.” Tôi không có cảm giác gì đặc biệt.
“Vậy thì cưới sớm đi, em sẽ nghe theo quyết định của anh.”
“Nhưng dạo này anh bận quá.” Anh ta nhìn tôi với ánh mắt mơ màng, “Khách sạn đã đặt rồi, không thể thay đổi thời gian được, cứ để cuối năm vậy.”
“Ừm.” Tôi chỉ đáp một tiếng.
Anh ta hôn nhẹ lên cổ tôi, rồi lưu luyến buông tôi ra, đi thay giày.
Trước khi đi, anh ta còn dặn tôi nhớ đóng cửa sổ tối nay, kiểm tra gas, có chuyện gì thì gọi cho anh.
Tôi gật đầu.
Anh ta rất chu đáo, rất dịu dàng, suy nghĩ kỹ càng.
Cứ ở bên anh ta, tôi cảm giác như mình không cần phải nghĩ gì cả.
Tôi mỉm cười chua chát, sao mỗi lần anh ta đến nhà tôi, rồi đi, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm như vậy?
Anh ta là người rất đứng đắn, tôi thậm chí hoài nghi nếu anh ta biết tôi không phải là lần đầu tiên, không biết anh ta sẽ ngạc nhiên đến mức nào.
Ngoài trời lại bắt đầu mưa, tôi chẳng thể xem nổi một chữ nào trên TV, ngược lại lại không thể kìm lòng nhớ về đêm hôm đó với Hứa Diên.
Năm đó tôi 19 tuổi, Cậu ta nhỏ hơn tôi mấy ngày.
“Cậu ghét tôi à?” Tôi hỏi.
“Tôi ghét cậu suốt ngày quanh quẩn với mấy thằng con trai khác.” Cậu ta nhìn tôi chăm chú.
“Vậy sao, nghĩ tôi là cô gái hư à?” Tôi đè lên người cậu ta, nắm lấy cổ áo của cậu ta.
“Ừm…” Giọng nói của cậu ta thấp đến mức không thể thấp hơn, cả khuôn mặt đỏ lựng không chịu nổi.
“Vậy cô gái hư này giờ muốn hôn cậu một cái, cậu có sợ không?” Tôi lúc đó nghĩ thầm, thằng nhóc này cứng đầu quá, phải cho nó một bài học.
Nhìn biểu cảm hoảng hốt của cậu ta, tôi biết cậu ta là thật sự sợ rồi.
Và rồi, tôi hôn lên đôi môi của Hứa Diên.
Khuôn mặt của cậu ta mềm mại và thơm, như thạch dẻo, tôi không kiềm chế được, lại hôn thêm một cái.
Có phải cảm giác khi hôn lần đầu là như thế này không?
Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi phát hiện mắt cậu ta đỏ hoe.
“Giang Đào… Cậu dậy đi, tôi thấy hơi khó chịu.” Cậu ta nói xong thì nước mắt rơi xuống.
“Đâu có khó chịu đâu?” Tôi không hiểu.
Câụ ta nhìn tôi với ánh mắt đỏ hoe, “Cậu còn là con gái không đấy!”
Sau đó, chuyện gì đã xảy ra khiến chúng tôi phát triển đến bước đó, tôi cảm thấy đều là lỗi của ông trời, không thể trách tôi.
Cuối cùng, cậu ta rơi nước mắt hỏi tôi: “Cậu rốt cuộc là có ý gì?”
Thấy cậu ta trong bộ dạng đáng thương, tôi đưa tay vuốt đầu cậu ta, “Là dạy dỗ cậu đó, sau này phải nghe lời.”
Cậu ta bỗng nhiên nổi giận, bảo tôi cút đi.
Cút thì cút, tôi thật sự đã cút đi.
Sau đó, tôi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, vốn định nhắn tin cho cậu ta qua WeChat để hỏi thăm tình hình, cũng coi như là sự an ủi sau đó.
Kết quả, Hứa Hoan nói với tôi rằng em trai cô ấy chuẩn bị đi du học, vé máy bay là ngày kia.
“Em trai chị đi Mỹ rồi, chắc sẽ không trở về nữa, ba mẹ chị đã qua đó mua nhà cho nó, nó hình như rất thích bên đó, cũng là một mẹ sinh ra, sao nó lại thành đạt như thế, còn chị thì cứ sống mơ màng mãi…”
Sau đó, dù Hứa Hoan có nói gì nữa, tôi cũng không còn nghe vào tai.
Cầm chiếc điện thoại trong tay, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn xóa đi tin nhắn đã soạn sẵn.
Đến ngày cậu ta lên đường, tôi đã gửi cho cậu ta một tin: “Chúc cậu đi đường thuận lợi.”
Cậu ta không trả lời.
Vậy là sau đó, tôi chặn cậu ta.
Để lại một bình luận