Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRÙNG SINH – THỤC NHÂN- Chương 8

21

Mẫu thân ta từ nhỏ đã dạy rằng, làm nữ nhi, đặc biệt là nữ nhi xuất thân từ gia đình danh giá, tình yêu là điều đáng sợ.

Tình yêu nên có chừng mực.

Yêu một người, chỉ nên yêu bảy phần, ba phần còn lại phải giữ cho chính mình.

Sở Hằng, là Thái tử, chẳng ai dạy hắn sao?

Có lẽ.

Cũng có thể, từ nhỏ, hắn đã được chiều chuộng đến hư hỏng.

Hoàng hậu tuy là kế hậu, nhưng dung mạo diễm lệ, được sủng ái nhất dưới triều.

Hoàng thượng trước có một vị trưởng tử mắc bệnh liệt giường, sau có mấy vị công chúa yêu kiều mềm mại.

Đến khi Sở Hằng mười bốn tuổi, mới có một hoàng tử nhỏ chào đời.

Sở Hằng từ khi sinh ra, tựa như đã có quyền chiếm hữu hết thảy tài nguyên hoàng cung, và cũng tự nhiên cho rằng, mọi người, mọi việc, đều phải quay quanh y mà xoay chuyển.

Hắn muốn nạp ai, nhất định phải nạp cho bằng được.

Hắn không muốn nạp ai, dù là người khác, cũng không thể vương vấn đến hắn.

Bệ hạ vì hắn mà tức giận đến suýt ngất, liền rút ngay chiếc bảo kiếm sắc bén.

Gió mưa nổi lên khắp thành, người hắn muốn cưới là hắn, ngày thành hôn đã gần kề, nhưng người không muốn lại chính là hắn.

Dân chúng sẽ nhìn hắn thế nào? Họ sẽ nhìn nhận thế nào về mệnh lệnh của bệ hạ?

Dĩ nhiên, kiếm không thật sự chém xuống, chỉ là đá vài cái, khiến hắn phải lủi đi.

Vậy mà, khi Sở Hằng “lủi” đi, hắn lại “lủi” thẳng vào sân của ta.

Lúc đó, ta vừa mới “thử” với Sở Dư, chẳng còn tâm trạng gì để động đậy.

Nhưng trong sân không có ai, hắn cứ gõ cửa ầm ĩ.

Khi mở cửa, ta cuối cùng cũng nhìn thấy trên mặt thái tử điện hạ một màn “mãn nhãn” đầy sắc thái.

22

Để nói về con người của Sở Dư, trong tính cách của hắn cũng có chút gì đó sắc bén, giống như những hoàng tử thường mang trong mình.

Thấy ta chuẩn bị đứng dậy, hắn liền dựa vào cổ ta, cắn nhẹ vài cái.

Chắc chắn là Sở Hằng đã nhìn thấy.

Trong ánh mắt của hắn, vừa có sự ngạc nhiên, vừa có sự khó hiểu, như thể còn đọng lại chút gì đó mờ mịt, mãi một lúc sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình:

“Thục Nhân, ngươi… các ngươi…”

Ta chỉnh lại cổ áo, nghiêng đầu nhìn hắn.

Sống một đời quá đúng quy củ, đến lúc chán nản, liền muốn rời xa mọi khuôn phép, có gì sai sao?

Sở Hằng bỗng nổi giận:

“Ngươi chưa xuất giá, ngươi thật sự không biết xấu hổ sao?”

“Hoàng đệ nói vậy không đúng rồi.”

Ta định lên tiếng thì bên trong điện truyền đến một giọng nói trong trẻo như ngọc, “Đệ, chuyện với nữ câm kia…”

“Chuyện thế nào rồi?”

Sở Hằng không ngờ trong phòng ta còn có người, mặt hắn lập tức đỏ lên, rồi lại trắng bệch.

“Ta không giống hoàng đệ, hôm nay huỷ hôn này, mai lại huỷ hôn khác.”

“Ta chỉ thích những gì ta đã chọn, một đời một thế.”

Sở Hằng chỉ còn lại một vẻ trắng bệch.

“Và, Thục Nhân không phải là tên đệ có thể tự tiện gọi.”

“Phải gọi là hoàng phi.”

Sở Hằng môi run rẩy, không nói nên lời.

Ta còn tưởng hắn sẽ gọi hoàng phi cơ đấy.

Thật nhàm chán.

Ta khoác tay đóng cửa lại.

“Thục Nhân.” Sở Hằng chống cửa, “Thục Nhân, Liễu Nhược lừa ta!”

“Thục Nhân, chính nàng ta đã gây cản trở, khiến mọi chuyện trở thành thế này!”

“Thục Nhân, nghe ta nói, mấy ngày trước ta mơ, trong giấc mơ ta và ngươi thành  hôn…”

“Phu nhân.” Sở Dư trực tiếp đổi cách xưng hô, “Chăn lạnh, ta thân thể suy yếu, lạnh lắm.”

“Thái tử, có muốn vào trong cùng Đại điện hạ nói chuyện không?”

Sở Hằng ngậm miệng.

Ta đóng cửa.

23

Sở Hằng không biết đã chịu đựng bao nhiêu cú sốc, mà khi trở về, hắn đột nhiên lâm bệnh.

Không còn cảnh náo nhiệt của Chính Triều Điện, cũng chẳng còn sự sôi động của Đông Cung để mà nhìn ngắm.

Tuy nhiên, phủ đệ lại bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ giữa ta và Sở Dư, cũng không có lúc nào yên tĩnh.

Ngày hôm ấy, khi ta đang sắp xếp sính lễ, bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến.

Liễu Nhược vừa trông thấy ta liền quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi.

“Tiểu thư, người mau đến Đông Cung thăm điện hạ đi!”

Ta nghiêng người, kéo vạt áo suýt nữa bị nàng ta nắm lấy.

“Tiểu thư, điện hạ bệnh nặng, vô phương tỉnh lại. Trong mộng, người ấy một mực gọi tên người.”

“Người đi thăm thái tử đi, biết đâu ngài sẽ tỉnh lại!”

Hai đời người, đây là lần thứ hai ta nghe được thanh âm của Liễu Nhược, thật sự không dễ dàng chút nào.

Ta từ trên cao nhìn xuống nàng ta, chẳng mấy hứng thú muốn đáp lại.

“Tiết tiểu thư, người và điện hạ có mối thâm tình từ thuở nhỏ, người vẫn nên đến Đông Cung một chuyến đi!”

Liễu Nhược lại bắt đầu quỳ lạy:

“Là dân nữ vọng tưởng quá đáng rồi!”

“Chỉ cần Tiết tiểu thư đồng ý, dân nữ nguyện làm thiếp!”

“Tiết tiểu thư, dân nữ cầu xin người, xin người!”

Ta vừa mới nhíu mày, bên tai liền vang lên một tiếng quát lạnh lẽo:

“Các ngươi làm việc như này sao? Loại người này mà cũng cho vào phủ?”

Hừ, từ khi Hồng Yến mắng điện hạ là “chó” xong, càng ngày càng không kiêng nể gì cả.

“Quản gia! Đuổi khách đi!”

Liễu Nhược bị đuổi ra khỏi phủ, từ đó không bao giờ được phép quay lại.

Lẽ ra đó chỉ là một việc nhỏ không đáng bận tâm, nhưng càng nghĩ kỹ lời nàng ta nói, ta càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thải tử bị bệnh? Hắn lại gọi tên ta?

Hắn đối với ta sao có thể sâu đậm đến vậy?

Hơn nữa, lần trước hắn nói gì đó về việc mơ thấy ta và hắn kết hôn.

Hắn chẳng lẽ…

Dù ta có sống lại lần nữa cũng thấy kỳ lạ, nhưng không gì là không thể xảy ra.

Thế nhưng, nếu hắn nhớ lại kiếp trước, bước đi tiếp theo của ta sẽ phải làm sao đây?
Chương sau có pass, nhận pass tại ĐÂY! nhé~


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!