Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

SAU KHI TRÙNG SINH, TÔI TỈNH NGỘ RỒI!!!- CHƯƠNG 1

1

Mẹ tôi lo lắng gọi điện cho tôi, trong giọng nói là sự tuyệt vọng và khẩn trương:

“Thịnh Khai, chị dâu con sinh khó, anh con không chịu nổi ngất đi rồi, con mau về đi!

“Bác sĩ nói chỉ có thể chọn giữ mẹ hoặc giữ con.”

“Con đến đâu rồi? Mau về đi chứ!”

Ở kiếp trước, khi nhận được điện thoại của mẹ, tôi chỉ muốn có thể lập tức bay đến bên gia đình, không chút do dự.

Ba mẹ đã lớn tuổi, họ vẫn ở quê làm ruộng.

Anh tôi lúc quan trọng lại lúng túng, chỉ cần một chút hoảng hốt là ngất đi.

Nhà chỉ có hai anh em chúng tôi, chuyện lớn như vậy, phải có người quyết định.

Vì thế, khi tôi đến bệnh viện, bác sĩ hỏi giữ mẹ hay giữ con.

Khi ba mẹ tôi cũng rối loạn, không biết phải làm sao, tôi nghiến răng, kiên quyết nói với bác sĩ: “Giữ mẹ.”

Khi tôi nói ra “Giữ mẹ”, lúc ấy tôi chỉ quan tâm đến việc liệu chị dâu có thể bình an ra ngoài hay không.

Chị dâu mặc dù đã sống sót.

Nhưng những ngày tiếp theo, mới thật sự là địa ngục vô tận.

Đầu tiên, khi chị dâu tỉnh lại và biết tin con trai chị đã mất, chị đã gào thét đau đớn, như xé ruột gan, rằng tôi là kẻ giết chết con trai chị.

Anh trai tôi cũng tức giận chỉ trích tôi, bảo sao tôi lại có thể thay anh ấy quyết định như thế?

Cuối cùng, họ chiếm lấy nhà của tôi, ăn uống đồ của tôi, còn ép tôi phải đưa ra toàn bộ số tiền tiết kiệm để bồi thường.

Bố mẹ tôi thậm chí còn lén lút bảo tôi, rằng chị dâu vì mang thai lần này đã bị tổn thương, hay là để bạn gái tôi sinh cho anh trai tôi một đứa đi?

Sau khi tôi cương quyết từ chối, mẹ tôi lại chuyển sang ý định chiếm đoạt căn nhà của tôi—

Bà bảo tôi phải sang tên nhà cho anh trai.

Bố mẹ làm ầm ĩ chuyện này lên công ty, và tôi cũng mất luôn công việc.

Ngày hôm đó, anh trai tôi nói nhớ con, rồi đùng đùng đòi nhảy lầu ngay trong khu chung cư tôi đang ở.

Không còn cách nào, tôi lên trên để khuyên can, nhưng không ngờ trong lúc giằng co, anh tôi đã đẩy tôi mạnh xuống từ mái nhà.

Sau khi chết, linh hồn tôi không thể rời đi.

Mãi đến lúc đó tôi mới hiểu vì sao họ lại kiên quyết muốn có căn nhà này đến vậy.

Hoá ra anh tôi là con nghiện cờ bạc, ở bên ngoài nợ người ta mấy trăm vạn tệ.

Ngôi nhà ở quê đã sớm bị họ bán đi để trả nợ.

Khi không còn lối thoát, họ bắt đầu nhắm vào căn nhà của tôi.

Tôi vô tình thấy hợp đồng bảo hiểm tai nạn tôi đã mua trong nhà, rồi lại nghĩ đến việc chúng sẽ giết tôi để lừa bảo hiểm.

Lần này, tôi sẽ bắt họ trả giá từng người một.

2

“Mẹ, con đang bị kẹt xe trên đường, không thể đến nhanh được.”

“Việc khó sinh của chị dâu là chuyện quan trọng, anh con ngất rồi, con chỉ cần vẩy nước lạnh vào là anh ấy tỉnh lại.”

Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn lẩu với đồng nghiệp.

Đồng nghiệp hỏi tôi, có phải thật sự làm việc từ xa với mức lương một đồng không.

Tôi trả lời là có.

Tôi là nhân viên kỹ thuật chủ chốt của công ty, rất nhiều công việc tôi có thể làm từ nhà, và phần lớn tiền lương của tôi là dựa vào hoa hồng.

Mức lương hàng tháng không quan trọng.

Ăn xong lẩu, tôi lại ngủ một giấc, đoán là đã đến giờ, tôi mới lấy áo khoác đi bệnh viện.

“Mày sao giờ mới đến? Cháu trai của mày mất rồi! Mày kẹt xe suốt cả đêm à? Mày là đồ nghịch tử, sao giờ mới tới?”

Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi, liền ngẹn ngào, lao tới ôm tôi.

Đôi mắt sưng húp như cá vàng, chỉ cần nhìn là biết tối qua đã khóc cả đêm.

Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn, như thể cháu trai của tôi đã mất, và đó là lỗi của tôi vậy.

Tôi lảng tránh một chút, giải thích lạnh lùng:

“Con, hôm qua bị kẹt xe, tình hình giao thông không tốt.”

“Với lại con nghĩ chị dâu sinh con, một người đàn ông như con cũng chẳng giúp được gì.”

“Mọi người đều ở bệnh viện hết, con nghĩ mình về nhà một chút thôi.”

“Làm sao có chuyện cháu trai mất được? Thật sự quá đáng tiếc.”

Quả thật, đứa bé chẳng có tội.

Chị dâu tôi nằm trên giường, ánh mắt vô hồn.

Cứ như thể chị chẳng hề nghe thấy chúng tôi đang nói gì.

Anh tôi nhìn tôi với ánh mắt căm hận: “Nói đi, có phải mày cố tình không? Mẹ bảo mày đến sớm, sao đến tận ngày hôm sau mày mới tới?”

“Sao vậy? Đến đây xem trò cười à?”

Mẹ tôi nghe thấy, khuôn mặt bà đầy vẻ đau khổ, bà vỗ tôi hai cái lên lưng.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao đứa bé lại mất vậy? Bác sĩ bảo phải giữ mẹ hay giữ con, ai là người đưa ra quyết định?”

Tôi không biết tại sao lại lôi cái chuyện này ra, đột nhiên giọng nói tôi cao lên, đầy tức giận.

Chị dâu tôi nghe thấy tiếng động, lập tức rùng mình một cái, rồi lao vào đánh nhau với anh trai tôi.

“Anh là kẻ vô lương tâm, sao lại bảo vệ nó!”

“Anh là tên xấu xa, sao không đi chết đi! Anh trả con trai tôi lại đây!”

Mẹ tôi thấy con trai yêu quý bị đánh, vội vàng lao tới che chắn:
“Ôi trời ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con mới sinh xong, đừng kích động…”

Sau một hồi lâu nghe ngóng, cuối cùng tôi mới hiểu được mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Hóa ra mẹ tôi đã nghe theo lời tôi, thật sự dùng nước lạnh dội vào người để đánh thức anh trai tôi đang giả vờ ngất.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh trai tôi đành phải chọn cách bảo vệ đứa bé.

Thật đáng tiếc, đứa bé ở trong bụng đã lâu mà cuối cùng vẫn không thể ra đời.

Còn chị dâu, người bị bỏ rơi, lại kỳ diệu thoát khỏi mọi tổn hại.

Thật là…

Tôi lắc đầu: “Anh trai, anh sai rồi! Chị dâu mang thai sinh con chẳng dễ dàng gì, lại thêm một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, sao anh có thể… thôi, thôi!”

Tôi đẩy cửa, ngồi xuống bên ngoài phòng bệnh, mỗi người một bên với bố tôi.

Bên trong, chị dâu sau khi tôi lén đổ thêm dầu vào lửa, cơn giận đang vơi đi lại bùng lên mãnh liệt.

Trong phòng bệnh vang lên tiếng anh tôi gào thét như quỷ khóc sói tru, còn mẹ tôi thì loay hoay kêu lên “Ôi giời ơi!” cố gắng can ngăn.

Nhìn thấy trong phòng có một hộp sữa bò nguyên chất chưa mở, tôi nhân lúc họ đang ầm ĩ, lẻn vào lấy một hộp.

Cắm ống hút vào, hừm… vị cũng không tệ.

Hôm qua uống rượu muộn quá, giờ bụng hơi đói.

3

Tôi uống xong ly sữa rồi ngủ một lát.

Mẹ tôi cuối cùng cũng đội cái đầu tóc rối bù, gọi tôi và bố tôi vào trong.

“Đứa bé không còn, chuyện này không ai muốn xảy ra cả.”

“Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hiện tại quan trọng nhất là Kẹo Kẹo phải dưỡng sức thật tốt.”

Kẹo Kẹo chính là chị dâu của tôi.

Mẹ tôi dặn dò tôi:
“Ngôi nhà mới mua của Thịnh Khai, khu vực tốt, cứ để Kẹo Kẹo vào đó ở tạm, ngày mai dọn vào.”

Chị dâu tôi nhìn anh trai tôi một cái, rồi cuối cùng cũng nở một nụ cười hài lòng.

Chỗ nhà cũ chẳng còn chỗ ở nữa, ngày nào cũng bị người đến đòi nợ, chị ấy đã chịu đựng đủ rồi!

“Thịnh Khai, nhà đó vừa mới sửa xong, đồ đạc và thiết bị gia dụng còn chưa có phải không?”

Anh trai tôi nhìn tôi với vẻ không vui: “Đợi chút, đi mua đồ đạc trước, à, gas tự nhiên đã nối chưa? Nếu chưa thì lại phải mua gas hóa lỏng, phiền phức lắm!”

Ôi trời!

Còn không vừa lòng à?

Tôi làm việc suốt năm năm, cuối cùng mới đủ tiền để trả tiền đặt cọc.

Lúc đó tôi không có tiền để sửa sang lại nhà, tôi đã hỏi mẹ xem có thể cho tôi vay một ít không, nhưng bà nói anh trai tôi sắp kết hôn, không thể giúp tôi được.

Tôi nghĩ ba mẹ cũng đã khó khăn, nên đành cắn răng mượn tiền từ bạn bè, suốt hai năm mới trả xong.

Lúc đầu tôi tưởng rằng khi nhà sửa xong, tôi sẽ để trống vài tháng mới dọn vào.

Ai ngờ, họ lại sớm sắp xếp mọi chuyện cho tôi.

Kiếp trước tôi không biết là họ đã sớm sa chân vào vũng bùn, cố kéo tôi xuống cùng.

Ngây thơ tưởng họ chỉ ở tạm một thời gian, rồi chuẩn bị sẵn đủ đồ đạc, máy móc.

Thực ra lại là dẫn sói vào nhà.

Chạy mãi cũng không thoát.

Tốt bụng nuôi chó, cuối cùng còn phải đền mạng.

Tôi cười khẩy trong lòng, trên mặt không biểu lộ gì, rồi lạnh nhạt lên tiếng:

“Chỗ đó tôi ở không nổi.”

“Nhà đó mấy hôm trước đã cho thuê rồi, hợp đồng cũng đã ký xong.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!