NGOẠI TRUYỆN – PHÓ KHINH CHÂU
Tôi biết, tôi không xứng đáng để yêu cô ấy.
Nhưng tôi vẫn là yêu cô ấy mất rồi.
Ba năm trước, lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi không có ấn tượng sâu sắc gì.
Cô ấy không phải là người quá xinh đẹp, cùng lắm chỉ được gọi là thanh tú, nhưng đôi mắt đào hoa ấy thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Đôi mắt ấy đặc biệt sáng, như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
“Em tên gì?”
“Tôi tên Hạ Vi Lãng.”
“Tôi sẽ chỉ nuông chiều những người phụ nữ biết nghe lời. Một khi tôi phát hiện em hai lòng, em chắc cũng biết hậu quả sẽ ra sao, đúng không?”
“Tôi sẽ ngoan mà, anh Phó, anh cứ yên tâm.”
Cô ấy nói với giọng điệu rất nghiêm túc, ánh mắt cũng vô cùng chân thành.
Chân thành đến mức, suýt nữa tôi quên mất thân phận của cô ấy và định tin cô ấy thật.
Nhưng thực ra, ngay từ lúc nhìn thấy hồ sơ của cô ấy, tôi đã biết cô ấy tiếp cận tôi với mục đích gì.
Dù vậy, tôi vẫn để cô ấy ở lại bên mình.
Một cô gái nhỏ nhoi, tôi không nghĩ cô ấy có khả năng gây nên chuyện gì lớn.
Huống chi, cô ấy luôn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Phải công nhận, cô ấy diễn xuất rất giỏi.
Ba năm qua, cô ấy luôn tỏ ra ngoan ngoãn.
Đến mức tôi đã nghĩ, cô ấy thực sự là bạn gái của tôi rồi.
Cô ấy rất dễ vui, hoặc có thể nói là cô ấy rất giỏi giả vờ vui vẻ.
Mỗi lần tôi mua cho cô ấy chút đồ ăn ngon, hoặc dẫn cô ấy đi chơi, cô ấy đều tỏ ra rất vui vẻ như một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời.
Tôi thích sự hồn nhiên và giản đơn ấy của cô ấy, dù cho đó chỉ là sự giả vờ.
Nếu có thể lựa chọn, tôi thậm chí ước rằng mình được sinh ra trong một gia đình bình thường, chứ không phải nhà họ Phó.
Tôi mong bố tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, dù ông không có thời gian ở bên tôi cũng không sao, dù ông không yêu thương tôi cũng chẳng vấn đề.
Chỉ cần ông không phải là một kẻ buôn ma túy, chỉ cần ông không làm những việc phạm pháp.
Tôi chưa từng nói với ai rằng Phó Thành không phải anh ruột của tôi.
Chúng tôi chỉ chung bố nhưng khác mẹ.
Mẹ tôi, từng giống như cô ấy – ngây thơ và lương thiện.
Nhưng bà đã bị Phó Chấn Thiên hủy hoại.
Sau khi phá nát cuộc đời mẹ tôi, ông ta còn muốn hủy hoại cả tôi.
Ông ta không thích tôi.
Ông chỉ yêu quý đứa con trai cả của mình, Phó Thành, bởi vì Phó Thành luôn nghe lời ông.
Mới 15 tuổi, anh ta đã đi theo ông bước chân vào cái thế giới đầy dơ bẩn này – cờ bạc, gái gú, ma túy – những thứ bẩn thỉu ấy, anh ta đã dính vào đó từ nhỏ.
Khi biết được hai cha con họ đã hại chết mẹ tôi, tôi đã hạ quyết tâm: một ngày nào đó, tôi nhất định phải báo thù cho mẹ.
Vì không thể thoát khỏi vòng vây này nếu tay không vấy máu, tôi đành từ bỏ sự chống cự, ngoan ngoãn bước vào cái vòng xoáy đó.
Khi tôi bắt đầu giành lấy công việc kinh doanh của Phó Thành, Phó Chấn Thiên cuối cùng đã để mắt đến tôi.
Nhưng sau đó, tôi làm càng ngày càng quá đáng, và Phó Chấn Thiên bắt đầu sợ hãi.
Ông ta cảm thấy tôi không còn nằm trong tầm kiểm soát, nên bắt đầu đe dọa, thậm chí muốn giết tôi.
Khi trước, lúc ông ta ép tôi bước chân vào cái vòng xoáy này, sao không nghĩ đơn giản giết tôi đi cho xong?
Bây giờ lại muốn giết tôi, muộn rồi.
Sau đó, con gái cưng của Phó Thành mắc bệnh tim.
Con bé có nhóm máu hiếm, cả thế giới vốn chẳng có mấy ai phù hợp, mà ngay cả khi tìm được người cùng nhóm máu, để tìm trái tim hoàn toàn tương thích còn khó hơn lên trời.
Vì con gái, anh ta vừa buôn ma túy, vừa lấn sang buôn bán nội tạng.
Diệp Noãn Noãn chính là cô gái bất hạnh có nhóm máu giống con gái hắn.
Còn tôi, không muốn để hắn đạt được ý nguyện.
Vậy nên, tôi cướp đi thứ mà hắn cần, và khi chúng định bắt Noãn Noãn, tôi đã nhanh tay đưa cô ấy về bên mình trước.
Tôi tuyên bố với bên ngoài rằng cô ấy là người phụ nữ của tôi.
Phó Thành không dám động đến cô ấy.
Noãn Noãn rất cảm kích tôi, coi tôi như tri kỷ.
Suốt một năm qua, cô ấy đối xử với tôi như bạn bè.
Cô ấy thích vẽ tranh.
Trong căn gác trên tầng ba, có tất cả các tác phẩm mà cô ấy đã vẽ trong năm đó.
Sau khi cô ấy qua đời, tôi giữ chúng như báu vật.
Điều cô ấy hay nhắc đến nhất là em gái mình, nhưng cô ấy chưa từng vẽ em gái.
Dẫu vậy, dù cô ấy chưa bao giờ vẽ, cuối cùng tôi vẫn biết được em gái cô ấy trông như thế nào.
Giống hệt những gì cô ấy miêu tả: rất đáng yêu, rất xinh đẹp, và rất thuần khiết.
Cô ấy nói em gái mình học rất giỏi, rất ngoan, thích ăn uống, và đặc biệt yêu hoa nhài…
Cô ấy nói rằng bản thân phải cố gắng kiếm tiền để em gái được đi học đại học, để em gái sau này có thể ở trong một ngôi nhà lớn, ngôi nhà đó sẽ trồng đầy hoa nhài.
Ban đầu, tôi thật sự chỉ coi cô ấy là một công cụ, lợi dụng cô ấy để thương lượng với Phó Thành.
Dù sao, ai cũng biết Phó Thành xem con gái như báu vật, và mọi người đều nghĩ Diệp Noãn Noãn cũng là báu vật của tôi.
Nhưng rồi, càng ở bên cô ấy lâu, tôi lại càng không muốn cô ấy chết.
Vào ngày giao dịch với Phó Thành, tôi đã cẩn thận dặn người bảo vệ cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn chết.
Thi thể bị ném xuống sông, người của tôi không tìm được, nghe nói cuối cùng cảnh sát đã phát hiện ra và đưa cô ấy về nhà.
Tôi căm ghét chính mình vì đã không bảo vệ được cô ấy.
Vì vậy, khi gặp em gái cô ấy, Hạ Vi Lãng, suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt.
Tôi cảm thấy may mắn vì cô ấy đã bước vào địa bàn của tôi.
Nếu thực sự rơi vào tay Phó Thành, có lẽ cô ấy đã mất mạng từ lâu rồi.
Ban đầu, tôi chỉ coi cô ấy như một người em gái, không có ý định làm gì cả.
Nhưng cô ấy lại hiểu lầm, cho rằng tôi đưa cô ấy về là vì có những ý định khác.
Tuy nhiên, ở bên cô ấy, tôi luôn cảm thấy như có thể tạm thời thoát khỏi thế giới của mình, giống như mình chỉ là một chàng trai bình thường.
Mặc dù, tôi biết rõ cô ấy đang diễn.
Khi cô ấy trực tiếp tiết lộ scandal của một nam minh tinh, tôi đã hiểu rằng mình không nhìn lầm người. Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ ra tay.
Chỉ là cô gái ngốc nghếch ấy không hiểu, việc phơi bày scandal của một ngôi sao chỉ như ném một viên sỏi xuống mặt nước, chẳng thể tạo ra bao nhiêu sóng gió.
Nhưng điều này khiến tôi chắc chắn và cảm thấy may mắn rằng cô ấy không phải người của cảnh sát.
Nếu không, dù tôi có thích cô ấy đến đâu, tôi cũng sẽ không giữ cô ấy lại.
Thế nhưng cô ấy không biết rằng nam minh tinh đó có người chống lưng, và kẻ đó lại là một người khó đối phó.
Dù đúng là tôi đã có ý định giải quyết hắn, nhưng vốn không định ra tay sớm như vậy.
Để trừng phạt cô ấy một chút, tôi ném cô ấy cho mấy gã nam minh tinh đó. Dĩ nhiên, tôi không thể nào để những kẻ ghê tởm đó chạm vào cô ấy.
Nhưng họ đã đánh cô ấy, và tôi không ngăn cản ngay lập tức.
Vì lúc đó, tôi vẫn nghĩ cô ấy đối với tôi chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường.
Trên đời này kiểu phụ nữ nào tôi chưa từng gặp?
Cô ấy có gì đặc biệt?
Nhưng khi tôi bước ra khỏi cửa phòng, nghe thấy tiếng những gã đàn ông trong đó lớn tiếng sỉ nhục cô ấy, thậm chí ra tay muốn hủy hoại cô ấy, tôi cảm giác như tim mình bị ai đó xé toạc, đau đớn vô cùng.
Tiếng cô ấy khóc thét, nước mắt cô ấy, giống như từng giọt axit.
Mỗi giọt đều có thể xuyên qua lớp vỏ lạnh lùng của tôi, ăn mòn đến tận nơi mềm yếu nhất.
Chính khoảnh khắc đó, tôi mới xác định rằng cô ấy không giống những người khác.
Có lẽ tôi đã yêu cô ấy rồi.
Trần Thư Uy thực ra là người tự tìm đến tôi.
Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy bị ung thư, không còn sống được bao lâu nữa.
Cô ấy còn nói, nếu tôi muốn trừng phạt Hạ Vi Lãng, hãy để cô ấy thay thế.
Chuyện này chẳng phải quá hợp ý tôi sao?
Đương nhiên tôi không từ chối.
Vậy nên sau khi trừng phạt cô ấy một chút, tôi đã để Trần Thư Uy thay thế cô ấy.
Nhưng tôi không ngờ rằng, trong lòng cô ấy, tôi lại chả quan trọng đến thế.
Tuy nhiên, tôi nghĩ chuyện này không phải là vấn đề lớn.
Chỉ cần cô ấy còn sống, còn ở bên tôi, thì mọi thứ khác không quan trọng.
Ban đầu tôi dự định, khi đợt hàng này xong, tôi sẽ rửa tay gác kiếm, từ bỏ con đường tối tăm, chuyển sang con đường sáng.
Ma túy gây hại cho con người, buôn bán người còn tàn nhẫn hơn nữa, không chỉ vì cô ấy mà tôi đã định giải thoát sớm.
Cô ấy tưởng tôi không gặp ác mộng, thực ra mỗi đêm tôi chỉ ngủ rất ít, nhiều nhất là ba tiếng mỗi ngày.
Kẻ thù của tôi quá nhiều, từ những đối thủ cạnh tranh, những người tôi đã hại, đến những cảnh sát chính nghĩa, tất cả bọn họ đều muốn giết tôi.
Tôi không muốn giải thích quá nhiều về bản thân, cuối cùng thì quyết định làm những việc này cũng là do chính mình lựa chọn, không ai khác.
Tôi nghĩ, khi vụ giao dịch này kết thúc, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện về chị cô ấy với cô ấy.
Nhà họ Phó đã bị giải quyết hoàn toàn rồi, khi giao dịch này kết thúc, tôi sẽ tìm người xử lý Phó Thành, lúc đó sẽ không ai có thể đe dọa vị trí của tôi, cũng sẽ không ai có thể làm tổn thương cô ấy nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng, người tôi tin tưởng nhất lại là cảnh sát ngầm, và một người nữa là người của Phó Thành.
Khi Phó Thành gọi điện báo rằng cô ấy đang ở trong tay họ, tôi căm hận bản thân mình, hận bản thân sao bấy lâu nay chỉ có khả năng này, ngay cả Phó Thành cũng không thể tiêu diệt.
Phó Thành cho tôi hai mươi phút, vì hắn tính đúng thời gian, hai mươi phút trước, tôi nhất định phải có mặt để giao dịch.
Nhưng tôi không đợi được đến khi giao dịch kết thúc, tôi chỉ đợi cảnh sát đến.
Thực ra, cảnh sát cũng không dễ dàng bắt được tôi, vì mỗi giao dịch chúng tôi đều chuẩn bị đường lui.
Có lẽ ông trời không muốn tôi được làm lại, nên ngay cả đường lui cũng đã bị chặn mất.
Cô ấy nói đúng: ánh sáng công lý dù có đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.
Khi cô ấy cầm dao phẫu thuật đâm vào ngực tôi, tôi cảm thấy như mình đã được giải thoát.
Nhưng cô gái ngốc của tôi, cô ấy không biết rằng, tôi đã mặc áo giáp chống đạn. Với sức lực của cô ấy, ngay cả lớp vỏ ngoài của áo giáp cũng không thể xuyên thủng.
Cô gái ngốc của tôi, cô ấy thích mùa hè, thích hoa nhài, thích những vì sao, thích dải ngân hà…
Tôi đã hứa với cô ấy sẽ đưa cô ấy đi ngắm cực quang, nhưng cô ấy lại không đợi được.
Dù tôi biết, khi cô ấy nói muốn cùng tôi ngắm cực quang, cũng không phải là thật lòng.
Tôi biết, cô ấy không yêu tôi.
Cô ấy nói, nếu có kiếp sau, hy vọng sẽ không gặp lại tôi nữa.
Tôi nói đồng ý.
Thực ra, đó không phải là suy nghĩ thật của tôi.
Tôi muốn: nếu có kiếp sau, tôi hy vọng có thể gặp lại cô ấy, hy vọng khi gặp lại cô ấy, tôi là một người bình thường không thể bình thường hơn nữa.
Hy vọng đôi tay tôi sẽ sạch sẽ, không vấy bẩn bất kỳ giọt máu nào.
Để lại một bình luận