15
Thư Uy chết rồi, tôi cảm thấy mình chẳng còn gì phải sợ nữa.
Khi trở về, tôi trực tiếp nhập mật khẩu mở cửa phòng làm việc của Phó Khinh Châu.
Vào trong, tôi tìm cả buổi, nhưng chẳng thấy chiếc USB mà Đường Xán đã nói, cũng không tìm được bất kỳ tài liệu hữu ích nào.
Suy nghĩ lại thì cũng phải, Phó Khinh Châu đã có thể nói mật khẩu cho tôi, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, làm sao có thể để lại những thông tin quan trọng được?
Vào đêm thứ năm sau khi Phó Khinh Châu rời đi, tiếng súng ngoài kia đã làm tôi tỉnh giấc.
Mấy ngày qua tôi thực sự chẳng ngủ được, vì những lời dặn dò của Phó Khinh Châu khi hắn rời đi, tôi luôn giữ sự cảnh giác mỗi khi đi ngủ.
Vì thế, khi tiếng súng vang lên, tôi lập tức nhảy ra khỏi giường, không kịp mang giày chạy ra ngoài.
Nhưng tôi vẫn chậm một bước, chưa kịp mở cửa phòng làm việc thì đã bị đánh ngất.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên giường sắt lạnh buốt, tay chân bị trói chặt, cơ thể rất mệt mỏi.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, cảm giác nơi này giống như một phòng bệnh trong bệnh viện, đầy đủ máy móc thiết bị, bên cạnh còn có các dụng cụ kiểm tra gì đó.
Tôi liếc qua, thấy có vài người mặc áo trắng đang trò chuyện.
Trong số đó, một người nhìn thấy tôi tỉnh lại, quay đầu nhìn tôi một cái rồi nói với người kia: “Còn bao lâu nữa mới bắt đầu?”
Một người khác nhìn đồng hồ rồi đáp: “Họ vừa nói là trong ba giờ nữa sẽ mang tới, chắc còn khoảng hai mươi mấy phút nữa.”
“Đây là đâu? Các người muốn làm gì?” Tay chân tôi bị trói, chỉ còn miệng là có thể cử động.
Dù tôi có hỏi thế nào, họ cũng không ai đáp lại tôi.
Sau vài phút hét lên, có một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào từ cửa.
Hắn ta đi thẳng đến trước mặt tôi, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh rồi nói vào máy: “Phó Khinh Châu, tôi đã cho cậu thời gian rồi. Nếu cậu không tìm được người có trái tim phù hợp với con gái tôi, thì chỉ còn cô ta là lựa chọn.”
“Chuyện cậu đổi cái người phụ nữ đó để có được vị trí hôm nay, hôm nay tôi tự mình bắt được cô ta, không tính là giao dịch nữa.”
Vừa dứt lời, điện thoại của hắn ta reo lên.
Tôi nghe thấy giọng của Phó Khinh Châu vang lên từ đầu dây bên kia: “Phó Thành, nếu anh dám động đến cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh!”
“Ôi, khẩu khí không nhỏ nhỉ.” Người đàn ông trước mặt tôi cười khinh bỉ, “Có vẻ mày thật sự quan tâm đến cô ta rồi.”
“Phó Thành!” Tôi đã từng thấy Phó Khinh Châu nghiến răng nghiến lợi, nhưng người đàn ông này không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.
“Cho tôi thêm một tuần, tôi cam đoan sẽ tìm được trái tim phù hợp với con gái anh.” Giọng nói của Phó Khinh Châu lại vang lên.
“Con gái tôi không thể chờ được nữa.” Người đàn ông đó nói, rồi ra hiệu cho hai bác sĩ tiến lại gần.
Tôi bị bịt kín miệng và mũi, không thể nói được gì, chỉ có thể rên rỉ cầu xin, mong họ tha cho tôi.
“Nhưng tôi có thể cho cậu một cơ hội… Nếu bây giờ cậu giao hàng cho tôi, có thể tôi sẽ cho cậu thêm một tuần thời gian.”
“Chỉ có hai mươi phút thôi, tôi chỉ đợi cậu hai mươi phút. Nếu cậu không đến, trái tim của cô ta sẽ bị lấy ra và cấy vào con gái tôi.” Hắn ta cười một cách ngạo mạn, nói xong liền cúp máy.
Phó Khin Châu sẽ không vì tôi mà bỏ qua giao dịch lớn hôm nay.
Nghe nói, để chuẩn bị cho giao dịch này, hắn đã chuẩn bị suốt nửa năm.
Cũng nghe nói, Phó Thành là anh trai ruột của hắn, trước kia họ từng là anh em tốt, nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà cãi nhau, đoạn tuyệt.
Sau này… Phó Khinh Châu dùng tài năng của mình nắm quyền điều hành toàn bộ, còn anh trai của hắn, đã từ lâu rút lui khỏi giới này.
Không rõ là rút lui thật sự hay là bắt đầu một công việc khác, nhưng cả hai phiên bản đều có người truyền tai nhau.
Từ những câu chuyện tôi nghe lén được trước đây, và những lời hắn ta vừa nói với Phó Khinh Châu, tôi như đã đoán ra được phần nào câu chuyện.
Phó Thành ban đầu là người cùng Phó Khinh Châu làm ăn, nhưng vì một số lý do mà họ bất hòa, rồi Phó Thành lại nuông chiều con gái, con bé bị bệnh, cần tim để cấy ghép.
Tuy nhiên, vì máu của cô bé đặc biệt, nên việc tìm tim phù hợp rất khó.
Mà tôi và chị gái lại có cùng nhóm máu với con gái của hắn ta.
Họ không ngừng bắt cóc các cô gái, vừa là vì công việc, vừa là để tìm một trái tim phù hợp cho con gái hắn ta.
Ngày xưa, chị gái tôi vô tình bị đưa vào đây.
Sau khi họ biết nhóm người đó về nhóm máu của chị tôi, họ muốn lấy trái tim của chị ấy.
Nhưng sau đó, Phó Khinh Châu đã đưa chị tôi về bên mình, rồi cuối cùng dùng chị làm vật trao đổi để có được vị trí hiện tại của hắn.
Còn khi tôi vào đây, lý do hắn đưa tôi về cũng vì nhóm máu và trái tim tôi phù hợp với con gái của Phó Thành.
Đối với hắn, cả tôi lẫn chị gái, chỉ là những công cụ mà hắn lợi dụng mà thôi.
Nếu đã là công cụ, làm sao hắn có thể vì tôi mà từ bỏ những gì hắn đạt được hôm nay?
16
Thấy tôi không còn tiếp tục la hét nữa, Phó Thành ra lệnh cho người ta buông miệng tôi ra.
Hắn ta bước đến gần tôi, cong môi cười, nhìn tôi hỏi: “Cô đoán xem, Phó Khinh Châu có vì cô mà bỏ mớ hàng đó mà đến không?”
“Tôi nghĩ là không.”
Hắn là một thương nhân, sẽ không vì tôi mà bỏ qua thương vụ của mình.
“Trái tim của chị gái tôi, chính là do anh moi ra đúng không?” Tôi tức giận nhìn hắn, hỏi.
“Chị gái cô?” Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cái người cách đây bốn năm là chị gái của cô sao?”
“Thế ra hai người là chị em ruột à, không ngờ cùng nhóm máu luôn nhỉ.”
Tôi và chị tôi đều là nhóm máu hiếm, giống như máu của loài gấu trúc.
“Ha ha ha, thật không ngờ, hai chị em cô cũng bị lôi vào đây.” Phó Thành cười một cách đầy kiêu ngạo.
“Vì sao trái tim của chị gái tôi đã bị các người lấy đi rồi, mà bây giờ con gái anh còn cần nữa?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Không ngờ, ngay khi tôi vừa hỏi xong câu này, hắn ta bỗng nhiên trầm mặt lại, chửi rủa: “Mẹ kiếp, tất cả đều là do cái tên Phó Khinh Châu, nếu không phải vì hắn, thì con gái tôi đã khỏe lại từ lâu rồi.”
Hóa ra bốn năm trước, Phó Thành và Phó Khinh Châu đã thực hiện một giao dịch, dùng trái tim của chị tôi để đổi lấy một thương vụ lớn.
Phó Thành đã giao cơ hội đó cho Phó Khinh Châu, nhưng khi họ tìm đến chị tôi, chị tôi đã chết rồi.
Trái tim của người đã chết thì làm sao mà dùng được?
Và chính vào ngày đó, Phó Khinh Châu đã giăng bẫy, khiến cảnh sát điều tra ra Phó Thành, suýt nữa là vây bắt được hắn ta.
Nghe đến đây, tôi lại càng thêm căm thù Phó Khinh Châu, hắn còn độc ác hơn tôi tưởng tượng!
“Hắn sẽ không đến đâu.” Tôi nhắm mắt lại một chút, rồi bổ sung: “Đối với hắn, chúng tôi chỉ là hàng hóa mà thôi.”
“Chị gái cô là hàng hóa, nhưng cô thì chưa chắc.”
Hắn ta khoanh tay, nhìn tôi mà nói: “Nếu cô là hàng hóa, hắn sẽ dám làm mất lòng những người trên kia chỉ để giải quyết vấn đề của Cố Tử Dịch sao?”
Quả nhiên là hắn đã giết Cố Tử Dịch.
Nhưng điều đó cũng không nói lên được gì.
“Đợi đi.” Nói xong, hắn ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tôi cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.
Phó Khinh Châu có đến cứu tôi hay không, tôi không quan tâm.
Tôi chỉ hy vọng hành động của Đường Xán và những người kia hôm nay sẽ thành công.
So với việc hắn cứu tôi, tôi mong rằng hắn sẽ bị pháp luật trừng trị.
Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa.
Tôi khẽ mở mắt, nhìn thấy người bước vào cúi người thì thầm bên tai Phó Thành một điều gì đó.
“Cái gì?!” Phó Thành nghe xong lập tức nhảy dựng lên, bước ra ngoài vội vàng.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mơ hồ như có tiếng súng vang lên từ bên ngoài.
Không thể nào là Phó Khinh Châu, hắn sẽ không đến đâu.
Một lúc lâu sau, có người xô cửa xông vào, người vào là Phó Thành, sau lưng còn có hai người.
Hắn ta quát to với những người đi theo: “Các người mau móc trái tim cô ta ra! Nhanh lên, móc ra ngay!”
“Nhanh lên! Móc ngay!”
Hắn ta vội vã, thậm chí còn giật lấy con dao từ tay một người khác để làm.
“Thành ca, như thế này không được, sẽ hủy hoại trái tim mất.”
“Vậy mày làm đi, làm nhanh lên, cô ta phải chết rồi… Nhanh lên, làm nhanh lên!”
“Được rồi, Thành ca.”
Hai người đó cầm dao phẫu thuật tiến lại gần tôi.
Tôi bắt đầu hoảng loạn… cả cơ thể run rẩy không ngừng.
Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ đau…
Càng sợ hơn nếu tôi chết đi, mà những kẻ xấu xa này vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Không, tôi không thể chết…
Khi họ từng bước tiến lại gần tôi, bản năng sinh tồn khiến tôi điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng vô ích, tay chân tôi đều bị trói, hoàn toàn không thể cử động.
“Đừng mà!”
Ngay khi lời nói của tôi vừa dứt, tôi bỗng thấy hai kẻ vốn cầm dao định moi tim tôi đột ngột quay sang đâm về phía Phó Thành.
Cuối cùng, tôi cũng nhìn rõ một trong hai người đó là ai.
Đường Xán.
Là Đường Xán!
“Dám chơi xấu ông đây à!” Phó Thành nghiến răng, định rút súng đối phó với bọn họ, nhưng đã bị Đường Xán ra tay khống chế trước.
“Mau cứu cô Hạ,” Đường Xán quay sang nói với một người mặc áo blouse trắng.
Rất nhanh sau đó, tôi được họ cởi trói.
Đường Xán lo lắng hỏi tôi có bị sao không, tôi lắc đầu đáp: “Không sao.”
Cô ấy gật đầu, ném Phó Thành đang bị trói chặt sang một bên, rồi dặn người vừa giúp tôi cởi trói:
“Anh bảo vệ tiểu thư Hạ cho tốt.”
“Rõ.”
Bên ngoài tiếng súng vang lên khắp nơi.
Trước khi Đường Xán bước ra ngoài, tôi hỏi cô ấy: “Hôm nay, chúng ta… sẽ thành công, đúng không?”
Đường Xán quay lại, ánh mắt kiên định nhìn tôi: “Sẽ thành công.”
Tôi tin cô ấy, nhất định là vậy.
Chương sau có pass, nhận pass tại ĐÂY nhé~
Để lại một bình luận