Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRONG NGOÀI VÒNG VÂY, BÁCH THÁI NHÂN SINH- NGOẠI TRUYỆN

Ngoại truyện (1+2)
___________________________________

1.

Thẩm Quách nhớ lại trước đây bên cạnh có một em bé phấn điêu ngọc trác*

(*) Phấn điêu ngọc trác ‘粉雕玉琢’ : Ngọc đã được mài dũa, ý chỉ trẻ con xinh đẹp đáng yêu.

Em bé đó tên là Ôn Mộc Kiều, tên thân mật là Kiều Kiều.

Kiều Kiều là một bé gái thông minh lanh lợi, nhỏ nhắn dễ thương, nhưng Thẩm Quách biết, cô ấy rất bá đạo, cũng rất thù dai.

Lúc 8 tuổi, Thẩm Quách rất thích chơi lego, cậu có thể ngồi đó an tĩnh ghép cả ngày.

Ôn Mộc Kiều không thích.

…..cũng không phải là không thích, mà lúc đó cô mới chỉ 5 tuổi, không biết ghép, nhưng mà Ôn Mộc Kiều không quan tâm.

Thẩm Quách ghép lego, cô ấy thì ôm cuốn truyện tự mình nằm một bên thích thú đọc.

Cô thường đọc mãi đến ngủ thiếp đi.

Lúc này Thẩm Quách dừng việc đang làm lại, lấy chăn đắp cho cô.

Một ngày nọ, có một cô gái cùng mẹ trở về nhà hỏi thăm.

Nhìn thấy lego, cô ấy cũng muốn chơi.

Thẩm Quách thực sự không vui.

Nhưng vì mẹ đang đứng trước mặt, cậu vẫn là gật đầu.

Kết quả Ôn Mộc Kiều thấy cảnh này.

Cô ấy tức giận ôm vở vẽ đứng trước cửa.

Cô ấy liếc Thẩm Quách, hứ một tiếng sau đó quay người bỏ đi.

Thẩm Quách bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy đuổi theo.

” Kiều Kiều, em sao vậy”.

Ôn Mộc Kiều mím môi, gương mặt ủy khuất, ” Anh chơi cùng người khác, em không thèm anh nữa”.

Khi đó Thẩm Quách cảm thấy hơi buồn cười, ai mà ngờ một lời thành sấm*, cô ấy thực sự không cần mình nữa.

*Một lời thành sấm (一语成谶) : Ý chỉ lời nói đùa cũng trở nên ứng nghiệm

Cô ấy rõ ràng sớm đã tự nói với bản thân, sao anh ấy lại quên rồi ? Sao anh ấy có thể quên chứ?

Bạn bè nói:” Cậu chỉ là quen cảm giác có Ôn Mộc Kiều bên cạnh, một thời gian nữa là sẽ không sao, dù sao cậu cũng đâu có yêu cô ấy”.

Thẩm Quách nghĩ rằng đây là câu nói hoang đường nhất trên thế giới, anh ném ly rượu trên tay xuống đất, gằng giọng nói :” Tôi yêu cô ấy”.

Anh ấy yêu Ôn Mộc Kiều.

Anh ấy chỉ yêu Ôn Mộc Kiều. 

Nhưng mà tại sao, tại sao ngay cả bạn thân của anh cũng nghĩ rằng anh không yêu Ôn Mộc Kiều. 

Ôn Mộc Kiều từ nhỏ đã là người thu hút sự chú ý, bất kể ở đâu cô ấy luôn thu hút ánh nhìn của mọi người.

Anh không thích ánh mắt những người đó nhìn Ôn Mộc Kiều.

Vì vậy, giống như tuyên bố chủ quyền, anh mỗi ngày đều đến đón Ôn Mộc Kiều tan học.

Nhưng dù vậy, anh cũng không thể ở bên cạnh Ôn Mộc Kiều mọi lúc mọi nơi.

Khi đó, Ôn Mộc Kiều học lớp 10, còn Thẩm Quách thì đã vào đại học.Tuy đều ở cùng một thành phố nhưng khoảng cách ngày càng xa.

Ngày hôm đó, anh thấy trong nhóm có một bức ảnh, hoa rải trên đường, ánh nến lung linh, một chàng trai ôm đàn ghita quỳ xuống trước mặt Ôn Mộc Kiều.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Quách cảm thấy hoảng loạn.

Anh xông ra khỏi phòng ngủ, vội vàng trở về.

Nhưng khi đứng trước cửa nhà Ôn Mộc Kiều, anh lại không biết phải làm sao.

Mẹ anh từng thở dài nói :” Chỉ số EQ của con thấp như vậy, không có Kiều Kiều bên cạnh thì biết phải làm sao?”.

Ôn Mộc Kiều từ cửa sổ nhìn thấy anh.

Cô ấy chạy ra ngoài cửa, ôm chầm lấy anh.

Sự mềm mại trong ngực khiến tim anh đập nhanh, hoảng loạn đẩy cô ra.

Anh ngượng ngùng mắng :” Hấp ta hấp tấp, chả ra gì”.

Ôn Mộc Kiều một chút cũng không để ý, cô ấy nhìn Thẩm Quách cười hihi.

Cô hỏi thẳng :” Anh có phải xem ảnh xong mới chạy tới đây đúng không? Ghen sao ?”

Không đợi Thẩm Quách trả lời, cô tiếp tục nói :”Anh yên tâm, em sẽ không quen người khác đâu, em từ chối cậu ta rồi, em vẫn muốn làm bạn gái của Thẩm Quách hơn”.

Nghe câu này, trái tim của Thẩm Quách như chùng xuống.

Ôn Mộc Kiều là như vậy, cô ấy có thể đem tới cảm giác an toàn mà anh muốn. Mượn rượu tỏ ý, Thẩm Quách gọi điện thoại cho Ôn Mộc Kiều, anh nói với Ôn Mộc Kiều mấy chuyện này.

Anh muốn nói với Ôn Mộc Kiều, anh yêu cô, yêu cô kể từ lúc đó.

Ôn Mộc Kiều im lặng.

Một lúc sau, cô nói :” Vậy anh có nhớ lúc đó anh trả lời em sao không?”

Thẩm Quách làm sao cũng nhớ không ra, lúc sau nghe giọng Ôn Mộc Kiều cất lên, cô ấy nói:” Ảnh gì ? Anh không biết, anh tới lấy tài liệu học tập, tiện nói với em, đừng có lười nữa, lo học cho tốt đi”.

Thẩm Quách siết chặt điện thoại, “Không, anh… anh chỉ ngại nói với em.”

Ôn Mộc Kiều ngắt lời anh, cô nói: “Thẩm Quách, anh thực sự cho rằng mình vô tình nhìn thấy bức ảnh đó sao? Không có sự cho phép của em, ai sẽ đăng một bức ảnh như vậy lên nhóm của anh?”

” Lúc đó anh vào đại học, cách em càng ngày càng xa, em sợ. Em sợ anh sẽ thích người khác, sợ anh không đợi em nữa, em nóng lòng muốn chứng minh rằng anh yêu em”.

” Từ lúc bức ảnh được gửi đi, em cứ đợi mãi, từ chiều đến tối”.

” Khi anh tới em rất vui, giây phút đó em cảm giác như mình có cả thế giới”.

Mấy câu nói của Ôn Mộc Kiều khiến Thẩm Quách cảm giác tim như bị dao đâm.

Ôn Mộc Kiều tiếp tục nói:”Em hỏi anh, có phải anh ghen rồi không nhưng em lại không cho anh kịp trả lời”.

Thẩm Quách, anh biết vì sao không ?

” Bởi vì em sợ câu trả lời của anh không phải là điều em muốn nghe, em sợ anh làm em thất vọng. Em tự dối mình, chỉ cần anh xuất hiện là tốt rồi, chỉ cần anh xuất hiện thì có nghĩa là anh còn quan tâm đến em”.

“Thẩm Quách, chúng ta có thể liên lạc với nhau, nói về công việc, nói về cuộc sống, nói về con cái, nhưng đừng nói về tình yêu, được không?”

“Anh nói yêu em, nhưng em lại phải dùng nhiều năm như vậy để chứng minh anh yêu em.”

“Thẩm Quách, em mệt rồi”.

2.

Thẩm Quách gần đây nghiện thuốc lá,chiếc gạt tàn trước mặt anh đã đầy tàn thuốc.

Anh đã rời khỏi biệt thự kể từ khi ly hôn.

Ôn Mộc Kiều không có trong biệt thự khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt.

Biệt thự đã từng là một tòa nhà lạnh lẽo, chính Ôn Mộc Kiều đã khiến nó trở nên sống động, ấm áp từng chút một.

Thảm trải sàn, tranh sơn dầu trên tường, bình hoa trên bàn, nhãn dán trên tủ lạnh.

Giấy, gối trên ghế sofa, đồ trang trí trên kệ và cây bạch quả bên ngoài sân vườn ngôi nhà.

Những chi tiết từng bị anh bỏ qua trước đây, giờ giống như những chiếc đinh thép đóng vào tim anh từng cái một.

Thật đau !

Đứng trên ban công, từ vị trí hiện tại của anh vừa hay có thể nhìn thấy nhà của Ôn Mộc Kiều. 

Tuy là không thấy được Ôn Mộc Kiều, nhưng giữa đất trời anh như phảng phất dễ thở hơn chút.

Trong những đêm mất ngủ, anh đã vô số lần tự hỏi mình: Tại sao anh lại để mình và Ôn Mộc Kiều đi đến bước đường cùng này?

Rõ ràng trước đây bọn họ vô cùng hòa hợp.

Thẩm Quách nheo mắt.

Anh nhớ lại hồi học đại học.

Nhớ lại Ôn Mộc Kiều, nhớ lại lúc anh tỏ tình.

Hôm đó là một ngày bình thường.

Anh và các bạn học đang chơi bóng trong phòng thể chất, Ôn Mộc Kiều ngồi bên dưới xem.

Những nứ sinh ngồi dưới xem giống cô có rất nhiều.

Nhưng mỗi lần Thẩm Quách ngẩng đầu lên nhìn giây đầu tiên đều ghim ánh mắt vào cô.

Đánh bóng xong anh tới phòng nghỉ thay đồ.

Kết quả Ôn Mộc Kiều đi theo anh.

Thẩm Quách bị dọa hết hồn.

Nhìn mấy người khác còn đang thay đồ ở phía sau, anh lấy áo khoác trực tiếp trùm lên đầu Ôn Mộc Kiều, kéo cô ra ngoài.

Ôn Mộc Kiều đưa đầu ra khỏi áo.

Chiếc áo khoác rộng của Thẩm Quách chỉ choàng qua vai cô, mơ hồ cảm thấy như che phủ lên cả đôi chân của cô.

Mặt anh tối sầm định trách cô.

Kết quả, Ôn Mộc Kiều nắm lấy góc áo của anh, đột nhiên ghé lại gần anh.

Cô ngẩng mặt, dùng ánh mắt lấp lánh đầy sao nhìn anh, cô nói :” Anh trai, hẹn hò không ? Kiểu kết hôn á”.

Thẩm Quách tới bây giờ vẫn có thể nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó. Tim đập nhanh, toàn thân run lên, anh muốn ôm cô, muốn hôn cô. Ai có thể cự tuyệt lại một đôi mắt sáng long lanh như vậy được.

Anh nói :” Được!”.

Anh cứ luôn nghĩ rằng có thể bảo vệ được ánh sáng trong đôi mắt ấy.

Nhưng đến cuối cùng, chính anh lại là người phá hủy ánh mắt đó.

Ba năm đại học là ba năm đẹp nhất trong cuộc đời anh.

Anh sống với Ôn Mộc Kiều 

Ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp.

Mỗi sáng Ôn Mộc Kiều đều chuẩn bị bữa sáng cho anh, sau đó hôn anh chào buổi sáng.

Cô ấy sẽ nhẹ nhàng nói:” bạn trai em, làm việc chăm chỉ nha, nhà chúng ta dựa vào anh đấy.”

Cô luôn ôm anh, dụi đầu vào ngực anh và nói:

“Bạn trai, anh vất vả rồi.”

Ôn Mộc Kiều luôn trao cho anh tràn đầy tình yêu.

Nhưng Thẩm Quách thì cho Ôn Mộc Kiều cái gì ?

Yêu cầu, trách nhiệm, kỉ luật.

Có lẽ bởi vì anh lớn hơn Ôn Mộc Kiều 3 tuổi, nên trước mặt cô đều tỏ vẻ gia trưởng.

Anh sẽ dặn đi dặn lại Ôn Mộc Kiều phải lo học, đôn đúc cô ngủ sớm dậy sớm, anh suốt ngày trách cô quá yếu đuối.

Có lần cô còn lẩm bẩm :” Mình đây đâu phải là tìm bạn trai, mình rõ ràng là tự tìm bố cho bản thân mà”.

Lúc đó anh làm như thế nào ?

Giống như mấy lần trước, anh nhìn Ôn Mộc Kiều cảnh cáo, rồi hỏi: “Em nói gì?”

Mỗi lần như vậy, Ôn Mộc Kiều đều sẽ xin tha thứ, sau đó nắm lấy cánh tay của anh lắc lắc nói: “Em yêu bạn trai em nhất!”

Trái tim của Thẩm Quách đập loạn, anh không chịu nổi mà giơ tay tát mình.

Trong mối quan hệ này, đến cả anh còn không biết rõ vị trí của mình ở đâu, đáng đời Ôn Mộc Kiều không cần anh nữa.

Anh dường như không dành cho Ôn Mộc Kiêu bất kỳ sự ấm áp nào.

Như Ôn Mộc Kiều nói, anh ấy dường như chưa cười với Ôn Mộc Kiều bao giờ.

Vậy nên trong nhiều năm như vậy, anh rốt cuộc đang làm gì ? 

3.

Thẩm Quách nhớ lại cuộc hôn nhân của mình với Ôn Mộc Kiều.

Trước khi kết hôn, Ôn Mộc Kiều muốn anh cùng cô đi thử váy cưới, nhưng Thẩm Quách không có cách nào thu xếp thời gian đi với cô.

Lúc đó anh quá bận, để có thời gian cho đám cưới, anh đã dồn hết công việc lại làm một lần.

Ôn Mộc Kiều rất thất vọng, nhưng cô không trách Thẩm Quách.

Cô đã thử rất nhiều váy cưới, chụp từng bức ảnh và gửi cho Thẩm Quách xem.

Cô hỏi :” Cái nào đẹp nhất ?”

Ôn Mộc Kiều trong bộ váy cưới thật đẹp, đẹp đến mức hư ảo, đẹp như thần tiên, đẹp đến nỗi Thẩm Quách muốn giấu đi.

Anh đã phải sững người vài giây khi đang trong cuộc họp.

Cuối cùng anh chọn một chiếc váy cưới tương đối bảo thủ, tiếp đó anh lần lượt lưu lại tất cả các bức ảnh về máy.

Ôn Mộc Kiều không trách anh, cô hiểu sự bận rộn của anh.

Điều này khiến Thẩm Quách cảm thấy rất thoải mái.

Người ta nói rằng trẻ con hay khóc thường có kẹo.

Ôn Mộc Kiều trước giờ chưa từng khóc, chưa từng phàn nàn, vậy nên Thẩm Quách không để ý đến cô, không để ý đến Ôn Mộc Kiều của anh cũng cần người bầu bạn.

Trong ngày cưới anh rất căng thẳng, thậm chí còn căng thẳng hơn cả khi lần đầu tiên nói chuyện kinh doanh với ai đó.

Vì hồi hộp nên khuôn mặt anh lúc nào cũng căng thẳng.

Anh cũng nghe những lời của mấy người nghi ngờ rằng anh – chú rể bị ép cưới.

Anh khịt mũi, đây là cô gái mà anh muốn cưới.

Anh tưởng rằng Ôn Mộc Kiều cũng sẽ ung dung giống anh.

Lại không ngờ rằng cô lại bị tổn thương bởi mấy lời nói đó.

Anh đáng đời.

Nếu thời gian quay lại, anh nhất định sẽ lao vào phòng thay đồ, ôm Ôn Mộc Kiều vào lòng và hôn cô thật sâu.

Anh muốn nói với mọi người rằng đây là người con gái anh yêu rất đậm sâu.

Nhưng cuộc sống không có nếu như.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Ôn Mộc Kiều cho anh sự tin tưởng, nhưng những gì anh cho Ôn Mộc Kiêu là sự bất ngờ.

Anh không nhận ra rằng bản thân mình đối xử với Tập Noãn Noãn khác biệt so với người khác, thậm chí còn làm tổn thương Ôn Mộc Kiều. 

Anh thừa nhận, anh sai rồi.

Nhưng anh không thừa nhận rằng mình thích Tập Noãn Noãn.

Sau khi sa thải Tập Noãn Noãn, cô ta lại tới tìm anh.

Cô ta khóc, nói:” Thẩm Quách, sao anh lại làm vậy với em ? Rõ ràng là anh có tình cảm với em mà”.

Thẩm Quách hỏi ngược lại :” Cô nghĩ là tôi có tình cảm với cô ?”.

Tập Noãn Noãn gật đầu khẳng định :” Em cảm nhận được, anh đối xử với em rất đặc biệt, em biết, anh nhất định thích em”.

” Thẩm Quách, chúng ta ở bên nhau có được không? Hiện tại anh cũng li hôn rồi, bây giờ không còn rào cản gì nữa, chúng ta có thể hạnh phúc ở bên nhau rồi”.

Thẩm Quách cảm thấy trong lòng khó chịu, chi chít những nỗi đau.

Cô gái nhỏ mà anh đã yêu hơn 20 năm lại không chắc rằng anh yêu cô ấy.

Nhưng người ở bên cạnh anh chưa đầy nửa năm lại dám nói lời như vậy.

Anh đã làm gì?

Rốt cuộc anh đã làm Ôn Mộc Kiều tổn thương đến mức nào.

“Tập Noãn Noãn, tôi không thích cô, trước đây không thích, bây giờ không, sau này càng không. Nếu tôi có làm gì khiến cô cảm thấy như vậy, tôi xin lỗi. Nhưng nếu như cô lại xuất hiện trước mặt tôi và Ôn Mộc Kiều, tôi sẽ không khách khí với cô.”

Thẩm Quách ngữ khí lạnh lùng, xoay người rời đi. 

Khuôn mặt Tập Noãn Noãn đằng sau trắng bệch, lung lay sắp ngã.

Cô ấy ác ý nói: ” Thẩm Quách, anh cho rằng mình rất tuyệt sao? Anh cho rằng mình không sai sao? Nếu anh không thích tôi, anh không nên cho tôi tín hiệu ‘có thể tiếp cận anh’.”

“Anh để cho tôi tới gần, bậy giờ lại nói mọi chuyện đều là do tôi ảo giác, anh là vì cái gì? Bây giờ anh vỗ mông nói anh cái gì cũng không làm?”

Thẩm Quách cảm thấy kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần, anh chưa bao giờ hụt hẫng như lúc này

Hóa ra anh là Thẩm Quách, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Hóa ra tình cảm tự cao tự đại của anh chẳng có gì hơn thế.

Cuối cùng, vụ ly hôn không giấu được cả bố và mẹ.

Ngày đó anh bị ba của Ôn Mộc Kiều đánh rất nặng, anh không đánh trả, anh biết mình đáng bị như vậy.

Chẳng mấy chốc, sự việc đến tai ba mẹ anh.

Họ gọi anh về nhà.

Ba anh lắc đầu thất vọng.

Anh cả đời là niềm tự hào của ba mẹ, đây là lần đầu tiên anh thấy hai người họ tỏ ra như vậy với mình, Thẩm Quách cảm giác như bị nghẹt thở.

Bà im lặng hồi lâu.

Lại một tiếng thở dài, bà hỏi, “Có đau không?”

Thẩm Quách run lên, anh mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có một tiếng nấc nghẹn thoát ra khỏi miệng.

Thẩm Quách, người vốn giả vờ bình tĩnh cuối cùng không thể kìm nén được nữa.

Nước mắt tuôn không kiểm soát.

Anh nắm tay bà như thể trái tim đã vơi đi một nửa.

” Mẹ, con thật đau lòng quá”.

4.

Ôn Mộc Kiều sinh con vào ngày 15 tháng 12 âm lịch, đứa trẻ cả người nhăn nheo không đáng yêu chút nào.

Ôn Mộc Kiều lắc đầu thở dài: “Con làm sao lại xấu như vậy!”

Kiều phu nhân che miệng cô.

” Nói tào lao cái gì đấy?”

“Phải rồi, cháu ngoan của chúng ta đẹp làm sao”

Ôn tiên sinh nhăn mặt cười, nhìn gương mặt ông khiến mắt Ôn Mộc Kiều cảm thấy cay xè.

Ôn Mộc Kiều nhìn ra bên ngoài.

” Sao vậy ?” Kiều phu nhân hỏi.

Ôn Mộc Kiều lắc lắc đầu:” Không có gì, có lẽ con hoa mắt rồi”.

Cô hình như nhìn thấy Thẩm Quách. 

Nhưng mà, có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.

Hôm nay không phải ngày dự sinh của cô, cô lên cơn đau đột ngột và được tài xế riêng đưa tới.

Ôn tiên sinh và Kiều phu nhân đến sau khi cô vào phòng sinh.

Với thành kiến ​​​​của Kiều phu nhân và ông Ôn dành cho Thẩm Quách, họ sẽ không bao giờ thông báo cho anh.

Vì vậy, cô chắc là nhìn nhầm rồi.

Bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Quách đứng dựa vào tường.

Nghe thấy tiếng cười bên trong, khóe miệng anh không khỏi cong lên.

Bên trong có cô gái mà anh yêu nhất cùng với đứa con máu mủ của anh và cô.

Chỉ cần hai người bình an, mọi chuyện đều tốt.

5.

Tình trạng gần đây của Tập Noãn Noãn rất tệ.

Đây là những gì Ôn Mộc Kiều được nghe từ Giang Phương Ninh.

Giang Phương Ninh dường như đặc biệt thích xem mấy chuyện vui của Tập Noãn Noãn, Ôn Mộc Kiều nghĩ: Đây lẽ nào sự chuyên nghiệp được dày công trau dồi của một nữ phụ xấu xa sao???

Giang Phương Ninh cho biết Tập Noãn Noãn đã đổi 5 công việc cho đến nay, mỗi công việc kéo dài chưa đầy ba tháng đã bị công ty sa thải mà thậm chí còn không có cơ hội trở thành nhân viên chính thức.

“Trước đây khi tôi còn ở công ty chúng tôi, Tập Noãn Noãn không phải là một nhân viên nghiêm túc và cẩn thận. Yêu cầu cô ta pha một tách cà phê cô ta có thể làm đổ lên người, yêu cầu cô ta in tài liệu cô ta lại có thể in nhầm mặt sau, không phải rơi xuống đất thì là va vào người khác, suốt ngày nói lời xin lỗi một cách đáng thương”.

“Mấu chốt là đàn ông trong công ty chúng tôi đều thích kiểu như này, bọn họ có thể tha thứ cho những sai lầm của Tập Noãn Noãn, thậm chí còn cười, cho rằng cô ta dễ thương”.

” Giờ thì hay rồi, rời khỏi công ty của chúng tôi, cô ta liền không được mọi người đối đãi như vậy nữa”.

“Tôi nghe nói lần trước cô ta bị đuổi việc vì làm đổ cốc cà phê lên người khách hàng, hơn nữa bộ vest là hàng cao cấp, nếu bị ướt sẽ hỏng, còn phải bồi thường mười mấy vạn”

Trong khi nói chuyện, Giang Phương Ninh tặc lưỡi, “Cô nói xem, mấy người đàn ông trong công ty của chúng tôi tại sao lại vậy chứ? Chẳng lẽ họ đều mù hết sao?”

“……..một đám người mù à?”

Ôn Mộc Kiều đã hiểu.

“Có thể là do vương miện của cô ta rơi rồi.”

Giang Phương Ninh chớp chớp mắt: “Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi?”

Ôn Mộc Kiều:…..

Ôn Mộc Kiều:”Cô làm tốt chuyện của mình đi, tại sao mỗi ngày đều để ý cô ta làm gì?”

Giang Phương Ninh gật đầu lia lịa, “Tôi không để ý nữa, tôi không để ý nữa, lần trước nhìn thấy cô ta ở quán cà phê, tôi đột nhiên phát hiện da cô ta xỉn màu, sần sùi, thật kỳ lạ, sao trước đây tôi lại ghen tị với làn da đẹp của cô ta nhỉ?”

Ôn Mộc Kiều nhướng mày, ai biết?

Chúng ta hãy cứ sống tốt cuộc sống của chính mình, đừng để phí hoài bản thân vì bất cứ ai.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!