Tôi ở bệnh viện một tuần.
Trong một tuần này, Thẩm Quách như một đứa trẻ hiếu thảo, sớm tối thăm hầu, một ngày ba bữa đem cơm cho tôi, đem canh, đem rau.
Trừ bát cháo lúc đầu ra, sau này tôi không giả bộ nữa, tôi ăn hết những đồ anh mang tới.
Suy cho cùng, có khổ cũng không thể để bản thân khổ.
Không cần phải nói, đồ ăn Thẩm Quách mang đến mùi vị vẫn ngon như vậy. Tôi đã ăn đồ ăn anh ấy mang đến, nhưng Thẩm Quách có vẻ còn buồn hơn.
Anh nói: “Ôn Mộc Kiều, anh rất sợ. Em như vậy khiến anh cảm thấy em cách anh càng ngày càng xa.”
Không thể không nói là một người thông minh, biết nhìn nhận vấn đề và bản chất. Nhưng tôi thực sự ‘không có sao’ giống như vẻ bề ngoài ? Đếm cuối cùng vẫn là không.
Rốt cuộc 22 năm tình cảm, tôi cũng không phải người máy.
Đối mặt với anh, tôi cũng sẽ buồn, cũng sẽ đau lòng.
Nhưng, mỗi lần buồn bã và đau lòng lại nhắc nhở tôi rằng, những điều này cũng từ anh mà ra.
Là anh không cần 22 năm tình cảm của chúng tôi trước.
Tôi cứ hết lần này đến lần khác suy nghĩ đi đi lại lại về quá trình này.
Vạn tiễn xuyên tâm, cũng chỉ vậy thôi.
Tin tức tôi nhập viện dưỡng thai bị chặn truyền ra ngoài theo ý muốn của tôi và Thẩm Quách, vậy nên đến cuối cùng đến bệnh viện thăm tôi chỉ có Giang Phương Ninh.
Cô ta đem toàn bộ chuyện ở công ty kể hết cho tôi.
Cô ấy nói:” Thẩm Quách đuổi việc Tập Noãn Noãn rồi”
Cô ấy nói:” Tập Noãn chạy đến trước mặt Thẩm Quách hỏi anh ấy, bộ mặt như thể sắp khóc nhưng vẫn rất mạnh mẽ và kiên cường.”
Cô ấy không hiểu, sao đàn ông đều thích kiểu như vậy ?
Cô ấy nói :” Tập Noãn Noãn hỏi Thẩm Quách mình làm sai chỗ nào”.
“Kết quả Thẩm tổng nói :’ Tôi là giám đốc sa thải một nhân viên còn cần lý do sao ?’ “
Giang Phương Ninh cảm thấy câu nói này thật ngầu.
Cô ấy nói :” Tập Noãn Noãn nghe xong mặt trắng bệch, vẻ mặt như bị người khác phụ bạc, dáng vẻ cực kì đau lòng”.
Nhưng Thẩm Quách một cái cũng không nhìn.
Tôi kì quái :” Sao cô lại biết rõ như vậy ?”
Lẽ nào công ty của bọn họ đều để nhân viên vây xem chuyện của Thẩm Quách?
Giang Phương Ninh nói: “Sau khi Tập Noãn Noãn xông vào, Thẩm tổng bảo tôi mang cho anh ấy một tách cà phê, trực tiếp bảo tôi đợi, nói rằng có một tài liệu cần tôi đem ra ngoài. Vì vậy tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình .”
Cô ấy rất tự hào!
Tôi cạn lời !
“……… vậy là tôi bị người khác xem như chiếc máy ghi âm ?”
” Ha”
“…. đàn ông thật chó”
Lẽ nào còn không phải.
Thâm tình muộn màng còn hèn hơn chó.
Đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng, thật vô nghĩa.
Đến ngày thứ năm, Thẩm Quách vẫn không ly hôn.
Tôi đã đặt lịch hẹn phá thai trực tiếp.
Vào buổi tối, Thẩm Quách ngồi cạnh giường tôi với vẻ mặt đau khổ, tuyệt vọng.
Anh ấy nói: “Ôn Mộc Kiều, em thật tàn nhẫn! Em dùng 22 năm cho anh một kết thúc”.
” Em làm anh cảm thấy cả thế giới này ai cũng đều sẽ rời bỏ anh, chỉ có Ôn Mộc Kiều là sẽ không”.
” Nhưng em lại rời bỏ anh không do dự, một chút thay đổi cũng không có cơ hội”.
“Ôn Mộc Kiều, em thật nhẫn tâm”.
Thẩm Quách nghẹn lại, anh đang khóc.
Nhận ra điều này khiến tim tôi như thắt lại, nhưng cũng chỉ trong giây lát.
Tôi nói :” Vậy coi như là lỗi của em đi”.
Thẩm Quách lắc đầu, “Không, đều là lỗi của anh, là anh không trân trọng em.” Anh đỏ mắt nhìn tôi, “Ôn Mộc Kiều, nếu như quay lại từ đầu, em sẽ ở bên anh chứ?”.
Câu hỏi này khiến tôi như sững người lại.
Nhìn lại lúc trước, chặng đường 22 năm, tôi ở bên anh, anh cũng như vậy ở bên tôi.
” Có “
Thẩm Quách ngây người.
” Thẩm Quách, em năm nay 25 tuổi, anh chen ngang cuộc đời em, anh bầu bạn cùng em, bảo vệ em, bất kể chuyện gì xảy ra, anh không bỏ qua bất kì giai đoạn nào trong cuộc sống của em, anh chứng kiến cả một đời em”.
“Thẩm Quách, em yêu anh là chuyện đương nhiên”.
“Em không thể phủ nhận 22 năm qua vì những sai lầm hiện tại, em cũng không thể chấp nhận những sai lầm hiện tại vì 22 năm qua”
” Em phải làm sao đây, Thẩm Quách”.
” Anh nói đi, em phải làm sao ?”.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Thẩm Quách ngơ ngác nhìn tôi, kêu khóc một cách đau đớn.
Lần đầu tiên, anh thực sự nhận ra bản thân rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Anh khàn giọng nói :” Kiều Kiều… anh đồng ý ly hôn”.
Bởi vì không có tranh chấp tài sản nên việc ly hôn giữa Thẩm Quách và tôi diễn ra suôn sẻ.
Nhìn tờ giấy ly hôn mới được đưa ra, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác như rút được gánh nặng.
Hận Thẩm Quách không ?
Hình như không tới mức như vậy.
Nhưng anh chỉ cần vẫn là chồng của tôi thêm một ngày, những việc anh làm khiến tôi cảm thấy như mắc nghẹn trong cổ họng.
Chỉ khi thoát khỏi cái thân phận này, tôi mới thật sự từ bỏ được.
Đây gọi là gì ?
Tạm gọi là tự giải thoát cho bản thân.
Thẩm Quách đưa tôi về nhà.
Tới trước cửa, tôi chặn anh lại :” Tới đây được rồi”.
Thẩm Quách rất hốc hác, hai quầng mắt thâm đen :” Kiều Kiều, sau này anh có thể tới gặp em không ?”.
” Không được”.
Hai bên im lặng.
Tôi xoay người vào nhà đóng cửa, để Thẩm Quách đứng đó.
Ôn tiên sinh và Kiều phu nhân du lịch trở về
Nhìn thấy tôi, mẹ vô cùng vui vẻ.
” Kiều Kiều, có phải con ốm đi không ?”.
Bà đau lòng hỏi.
” Ốm đi sao? Vậy thì tốt”.
Ba Ôn từ trên lầu đi xuống, ” Thẩm Quách đâu, ba không phải thấy hai đứa về cùng nhau sao ?”
” Ly hôn rồi”
Tôi vốn không định giấu hai người chuyện này.
Hai người ngơ ngác, đứng đó bàng hoàng, trợn tròn mắt nhìn tôi.
Tôi đưa cho hai người tờ giấy ly hôn.
Ba Ôn trừng mắt nhìn tôi, “Con bé này làm sao vậy? Chuyện lớn như vậy mà con không biết bàn bạc với chúng ta sao? Trong mắt con có còn coi chúng ta là ba mẹ không?”
Mẹ tôi hung hăng đánh ông một cái, ” Mắng Kiều Kiều làm cái gì? Nhất định là Thẩm Quách sai.”
Nói rồi bà vòng tay ôm tôi và ngồi trên ghế sofa.
Giống như lúc nhỏ, rất nhiều lần như vậy, Mẹ ôm lấy tôi, vuốt ve mái tóc tôi.
” Kiều Kiều có phải là chịu uất ức rồi không, đều là tại mẹ, mẹ nên ở nhà cùng với con”.
Ngửi thấy hương thơm quen thuộc từ trên người mẹ, tôi cảm thấy cay mũi, nước mắt chảy dài trên mặt.
Tôi ôm chặt lấy mẹ, vùi vào lòng bà và bật khóc.
Đầy tủi thân, đầy uất ức, đầy đau khổ.
Tất cả vào lúc này như dâng trào.
Tôi như một đứa trẻ, chỉ biết khóc, không quan tâm gì hết.
Cái gì phong thái, cái gì bình tĩnh, cái gì tiết chế, giờ phút này toàn bộ đều biến mất.
Tôi đã khóc rất lâu, cứ khóc, khóc đến khi ngủ thiếp đi.
Ở nhà, trong vòng tay của mẹ, tôi cuối cùng cũng có một giấc ngủ yên.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều.
Đẩy cửa ra ngoài, chỉ có mẹ ở nhà, ba tôi không biết đã đi đâu rồi”.
Mẹ tôi hầm canh.
Được uống bát canh mà mình thích nhất chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Mẹ nói: ” Ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi, việc của công ty để ba xử lí”.
“Mẹ không định hỏi con vì sao ly hôn sao?”
Mẹ nhẹ nhàng xoa tóc tôi, “Con muốn nói với mẹ thì đã nói, còn nếu không muốn nói mẹ sẽ không hỏi ”.
“Cuộc hôn nhân này cứ ly hôn đi. Không phải nhà chúng ta không nuôi được một người như con.”
Tôi trợn tròn mắt nói :” Vậy nếu như là hai người thì sao ?”.
Mẹ tôi khó hiểu:”…… Cái gì hai người ?”.
Tôi xoa xoa bụng.
” Mẹ sắp được lên chức bà rồi”
Bà mở to mắt, hít một hơi thật sâu.
Chuyện lớn như vậy, bà có chút không tiếp nhận kịp.
Mẹ lập tức gọi điện cho ba
Ba tôi bối rối :” Ông ngoại ? Ông ngoại gì ? Ông ngoại của ai “.
Nhưng rất nhanh sau liền phản ứng lại.
Ông la lên: “Con nói ta sắp làm ông ngoại?”
Sau đó ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đi tìm Thẩm Quách.”
Tôi lo lắng, “Ba tìm Thẩm Quách làm gì ?”
Giọng điệu của ông bất thiện cảm, “Cậu ta bắt nạt con như vậy, ta không thể tính sổ với cậu ta sao ? Con còn muốn bảo vệ cậu ta à?”
Tính sổ à, vậy không sao.
Tôi thở phào :” Ba cứ thong thả”.
” Ta tự có chừng mực”
Tôi vẫn rất yên tâm về Ôn tiên sinh
Ừm………… Lúc đầu là vậy
Nhưng sự thật chứng minh là tôi sớm cảm thấy hơi lo.
Theo báo cáo của Giang Phương Ninh, người cung cấp thông tin của tôi, cha già thân yêu của tôi đã xông vào phòng họp Thẩm Quách và đánh Thẩm Quách trước mặt những người trong phòng họp.
Tiểu lão đầu hành động có hơi liều lĩnh rồi.
Đánh ông chủ của người ta trong lãnh thổ của người ta,…. !
Tuy nhiên, Giang Phương Ninh nói rằng Thẩm Quách từ đầu đến cuối không đánh trả.
Thậm chí khi bảo vệ tới anh còn ngăn bọn họ lại.
Anh ấy sẵn sàng để ba tôi đánh.
Nhưng việc này không làm ba nguôi giận, ông đã không nể mặt tôi suốt một tuần.
Ngày nào cũng xụ xị bày ra vẻ mặt thối.
Kết quả là ngày hôm sau ông đã cho một nhóm người về nhà.
Mẹ Kiều hỏi ông ấy đang định làm gì.
Ông ấy nói để dọn dẹp phòng làm việc và sắp xếp một phòng cho em bé.
Phòng làm việc là phòng có ánh sáng tốt nhất trong cả biệt thự, tôi từng xin ba nhường căn phòng này cho tôi làm bài tập, nhưng ông từ chối.
Không nghĩ tới, đối với đứa nhỏ trong bụng này ông lại thật sự đồng ý.
Nhìn bóng lưng bận rộn của Ôn tiên sinh và Kiều phu nhân, tôi rất vui vì giây phút ôn hòa này, và tôi cũng rất vui vì tôi vẫn là tôi.
Còn có đứa nhỏ trong bụng nữa.
Bảo bối, hoan nghênh con tới đây.
– Hết –
Để lại một bình luận