Đối với đứa nhỏ trong bụng, chỉ có thể nói là đến không đúng lúc.
Nhưng để khiến tôi rời bỏ anh ta, tôi lại không nguyện ý.
Bởi vì có thể nó là đứa con duy nhất trong đời tôi. Không phải Thẩm Quách làm tôi mất niềm tin vào tình yêu và hôn nhân.
Chỉ là, nếu như một mối quan hệ 22 năm còn có thể bị thay thế thì tôi hà cớ gì phải thử thêm lần nữa ?
Tình yêu rất tốt, hôn nhân rất tốt, nhưng tôi, Ôn Mộc Kiều còn tốt hơn. Tôi có tiền có sắc, tôi xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất trên đời này. Nếu tình yêu và hôn nhân không thể làm cho cuộc sống của tôi trở nên hoàn hảo hơn thì cũng không sao cả.
Nhưng trẻ con thì khác.
Thân phận làm mẹ này, tôi muốn thử một lần.
Nằm trên giường bệnh, Thẩm Quách nắm chặt tay tôi, tôi giãy giụa vài lần nhưng không thoát ra được liền mặc kệ anh ta.
Bác sĩ nói :” Tình trạng của cô hiện tại có triệu chứng sinh non, nhưng thể chất của cô cũng không tệ, vấn đề không quá nghiêm trọng, trước tiên cứ ở lại bệnh viện vài ngày, truyền dịch giữ thai, sau đó chú ý nghỉ ngơi, giữ cho tâm trạng thoải mái, đừng để bị va chạm lần hai.”
Thẩm Quách gật gật đầu, :” Làm phiền rồi “.
Sau khi bác sĩ rời đi, y tá đến truyền dịch cho tôi.
Thẩm Quách nhìn cô ta không chớp mắt, và lo lắng nói với cô ấy: “Nhẹ tay chút.”
Không biết có phải do khí thế của Thẩm Quách làm y tá áp lực hay không, tay cô ta hơi run. Sợ cái gì cái đó liền đến, cô ấy thật sự bị lệch hướng rồi.
” Xì”
Thẩm Quách lo lắng đứng dậy, anh hạ thấp giọng :” Không phải nói cô cẩn thận chút sao ?”.
Y tá bị anh ta dọa sợ, liên tục xin lỗi :” Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi “.
Tôi không nhẫn nại, nhìn anh ta :” Thẩm Quách “
Anh nhìn tôi.
” Ra ngoài”.
Thẩm Quách sắc mặt cứng đờ, răng nghiến chặt, ngay cả cánh tay buông thõng bên người cũng đang nắm chặt rõ ràng.
Sau đó anh quay người rời đi.
Cô y tá nhỏ nhìn tôi bất lực.
Tôi nhẹ nhàng an ủi “Không sao đâu, cô tiêm đi”.
Cô y tá nhẹ gật đầu, lần này rất thuận lợi, không có cảm giác đau khi kim đâm vào”.
Tốc độ truyền rất chậm.
Tôi chán nản nằm trên giường, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, dường như có ai đó đã kéo chăn lên cho tôi, bàn tay được truyền dịch từ từ ấm lên.
Khi tôi đột nhiên tỉnh dậy thì trời đã tối.
Ngẩng đầu lên nhìn, chai truyền dịch đã không còn nữa.
Ánh sáng duy nhất le lói trong phòng là từ trên chiếc ghế sofa bên cạnh.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy Thẩm Quách đang ngồi ở đó, ôm laptop đặt trên đùi, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu trên khuôn mặt, vẫn như cũ luôn mang vẻ bình tĩnh như vậy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh đột nhiên ngước mặt lên.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi quay mặt đi chỗ khác.
“Em tỉnh rồi à? Có đói không?”
Thẩm Quách bật đèn, căn phòng ngay lập tức sáng bừng lên.
Anh cầm lấy hộp giữ nhiệt ở bên cạnh, “Anh nhờ dì Trương nấu món cháo hạt dẻ có thêm chà là đỏ mà em thích, em có muốn ăn không?”
Vừa nói, anh ta vừa mở nắp chuẩn bị đưa cho tôi.
“Sao anh còn ở đây?”
Thẩm Quách dừng tay lại, nói: “Vợ con anh ở đây, nếu anh không ở đây thì ở đâu?”
“Tôi nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn :” Đi mà uống canh của tình yêu nhỏ anh, ăn cơm của cô ta, cùng tiểu tình nhân của anh lên sân thượng uống cà phê, ngắm phong cảnh, đưa tiểu tình nhân của anh về nhà, thích làm gì thì làm, đừng ở gần tôi”.
Thẩm Quách đặt cháo trước mặt tôi, “Đó không phải là tình yêu nhỏ của anh, anh không có tình yêu nhỏ, chỉ có em. Ăn một chút đi!”
Sự điềm tĩnh của anh, đối với tôi dường như là sức quyến rũ tuyệt đối, giờ lại khiến tôi ghét cay ghét đắng.
Tôi hất cái bát trong tay anh ta đi, cái bát rơi xuống đất kêu “keng” một tiếng.
“Thẩm Quách, anh có thể đừng ở trước mặt tôi làm phiền được không? Ngoại trừ việc ly hôn, sau này xin anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Thẩm Quách cúi đầu nhìn cái bát trên mặt đất, dáng người có chút chán nản.
Một lúc lâu sau, anh ngồi xổm xuống nhặt cái bát lên, rồi lặng lẽ bắt đầu dọn sạch.
Tôi không thể nhìn nổi bộ dạng anh như cô con dâu nhỏ chịu bị ức hiếp.
Cảm giác trong lòng như có lửa đốt, khiến tôi vô cùng khó chịu.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì? Bây giờ anh trưng bộ dạng đó để ai xem? Tôi không cần anh ở bên tôi càng không cần anh chăm sóc tôi, tôi chỉ cần anh ly hôn với tôi.”
Hai chữ “ly hôn” vừa thốt ra, Thẩm Quách đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, trên mặt hiện lên những cảm xúc phức tạp không thể kìm nén được.
Đó là một cảm xúc phức tạp của sự nhẫn nhịn.
“Ôn Mộc Kiều, chúng ta đừng ly hôn, có được không?”
Tôi quả quyết lắc đầu, “Không được.”
Thẩm Quách thở nhanh hơn, “Anh sai rồi, anh không giữ khoảng cách giữa anh và Tập Noãn, nhưng anh chỉ coi cô ấy như một người bạn bình thường thôi.”
” Lẽ nào anh thực sự không đáng được tha thứ sao? Em lẽ nào phải ban cho anh bản tử hình ? Ngay cả một cơ hội để sửa đổi cũng không được sao ?”
Cảm thấy hơi khó chịu, tôi thở dài.
“Những người khác có thể, nhưng anh thì không, vì anh là Thẩm Quách.”
Đôi mắt của Thẩm Quách trống rỗng.
“Nhiều năm như vậy, Tập Noãn Noãn là người khác giới duy nhất mà Thẩm Quách anh đích thân thừa nhận là bạn của anh. Ngay cả người khác giới lớn lên cùng chúng ta cũng không có vinh dự như vậy.”
“Ừ, bây giờ hai người chỉ là bạn bè thôi, sau này thì sao?”
“Thẩm Quách, anh hãy tự hỏi bản thân, nếu lần này em không ly hôn, mà chỉ cãi nhau với anh, làm loạn với anh, thậm chí dọa anh, thì anh sẽ làm gì?”
” Anh sẽ cảm thấy em thật phiền phức, cảm thấy em lòng dạ nhỏ nhen, gây sự vô cớ”.
“Anh sẽ hết lần này tới lần khác nói với em:’Anh và Tập Noãn Noãn chỉ là bạn bình thường’ “.
“Anh biết không, em ghét nhất chính là hai người lấy danh nghĩa bạn bè bình thường làm chuyện mập mờ bất chính, đến cuối cùng vẫn chỉ trách em, thậm chí anh xảy ra chuyện gì cũng muốn nói là do em bức anh”.
” Hà cớ gì phải vậy ? Ngay từ đầu nên cắt đứt không phải tốt sao?”.
Thẩm Quách chậm rãi lắc đầu.
Anh ấy nhìn tôi cầu xin: “Ôn Mộc Kiều, Ôn Mộc Kiều, em không thể làm như vậy, em không thể vì những chuyện chưa từng xảy ra mà bỏ rơi anh. Đây chỉ là suy đoán của em, bọn họ sẽ không và không thể xảy ra.”
Tôi xoa xoa thái dương.
“Anh có biết đánh giá rủi ro không?”
Thẩm Quách sững người, “Còn mối quan hệ của chúng ta thì sao? Em từ bỏ mối quan hệ 22 năm của chúng ta dễ dàng như vậy sao?”
“Chúng ta có con và chúng ta sẽ trở nên tốt hơn.”
“Ôn Mộc Kiều, em còn yêu anh, em vẫn yêu anh!” Dường như tình yêu này là sức lực cuối cùng anh vùng vẫy, là tôi cho anh sức lực. Tôi ngắt lời anh, “Thẩm Quách, anh có yêu em không?”.
Thẩm Quách nhìn tôi, đây là lần đầu tiên anh ấy trực tiếp trả lời câu hỏi này của tôi.
Đôi mắt anh thâm trầm và kiên định, anh nói: “Ôn Mộc Kiều, anh yêu em!”.
Tôi cười lạnh một tiếng :” Trong lúc yêu em mà anh có thể làm những chuyện không rõ ranh giới, mập mờ bất chính, vậy trong lúc yêu anh, em muốn ly hôn, có vấn đề gì sao ?”
Thẩm Quách sắc mặt tái nhợt, anh nhìn tôi cầu xin, ánh mắt giống như kẻ đang chìm trong tuyệt vọng.
Tôi quay đầu đi, không muốn nhìn anh ta nữa, “Thẩm Quách, em cho anh một tuần để suy nghĩ.”
“Em nghiêm túc nói với anh rằng em sẽ chỉ sinh đứa bé trong tình trạng đã ly hôn. Nếu không, em sẽ phá thai trong một tuần nữa.”
Lời nói của tôi vô cùng vô tâm và thờ ơ, làm tổn thương người khác và tổn thương chính tôi.
Đằng sau truyền đến một âm thanh như bị bóp nghẹt, theo sau là tiếng trầm khàn của Thẩm Quách như một con thú dữ bị mắc bẫy.
” Ôn Mộc Kiều ! “.
Để lại một bình luận