Thẩm Quách từ chối yêu cầu ly hôn của tôi.
Điều này cũng dễ hiểu thôi.
Dù sao thì, Thẩm Quách không phải là người bốc đồng, cũng không phải người sống thiên về tình cảm.
Giống như trong sách, cuối cùng anh cũng không ly hôn, chỉ là góa vợ thôi.
Tôi không khỏi sợ hãi mà run lên khi nghĩ về chuyện này, Thẩm Quách sẽ không muốn giết tôi chứ? Tôi lắc đầu, chắc là không đâu.
Trong sách có rất nhiều tình tiết đi theo hướng tôi có thể lý giải được, điều duy nhất tôi không thể hiểu được là Thẩm Quách đã phá đổ nhà họ Ôn tôi.
Đây là chuyện mà Thẩm Quách sẽ không làm.
Nếu Ôn gia sập đổ, vậy thì Thẩm Quách nhiều nhất cũng chỉ là động tay một tí, nguyên nhân sâu xa, chắc chắn là trong nội bộ Ôn gia.
Xem ra lần này tôi cần phải xử lí chuyện công ty thật tốt rồi.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Quách một lúc, anh ta có vẻ không tập trung, cuối cùng chỉ nói một câu :” Chúng ta sẽ không ly hôn, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.”
Tôi nghĩ những điều mà tôi đã nói đủ để có thể để hiểu rõ rồi, cũng không muốn nói gì thêm.
Suy cho cùng, tôi không phải là người cố vấn tình cảm của anh ấy, và tôi cũng không có trách nhiệm phải khiến anh ấy nhận ra tình cảm của mình.
Tôi đứng dậy định bỏ đi.
Anh kéo lấy tôi, “Em đi đâu vậy?”
Tôi nói: “Về nhà ”.
Anh vẫn không buông tay :” Nhà nào ?”
Tôi nói :” Biệt thự”.
Sau khi nghe lời anh, anh dường như nhẹ nhõm hơn một chút sau đó nói :” Ở nhà đợi anh, anh sẽ xử lí mọi chuyện”.
Tôi nhún vai, không quan tâm lắm.
Biệt thự đó là nơi tôi và anh ấy sống sau khi kết hôn, anh nghĩ tôi sẽ về nhà như thỏa hiệp, nhưng
tôi không nói cho anh biết, tôi chỉ quay lại để thu xếp đồ đạc.
Khi tôi dẫn theo một đội thu dọn đồ tới biệt thự, dì Trương bị dọa hết hồn một phen.
Trong lúc này mà không nhìn kĩ còn tưởng ai tới kiểm tra, niêm phong nhà.
Dì Trương vẻ mặt khó hiểu :” Phu nhân, cô định làm gì vậy ?”.
Tôi nói :” Chuyển nhà”.
Không đợi dì Trương hỏi tiếp, tôi đã dặn dò mấy người kia trước :” Mấy bức ảnh treo trên tường, toàn bộ đều tháo xuống.”
” Vâng”.
” Tất cả đồ dùng của phụ nữ trong phòng để đồ trên tầng hai cũng dọn sạch”.
” Vâng”.
” Đem mấy tấm thảm cũng đều vứt hết”.
” Vâng”.
” Cây bạch quả ở ngoài sân cũng nhổ luôn”.
” Được”.
” Mấy người còn lại dọn dẹp toàn bộ căn nhà, những vật dụng nào dành cho phụ nữ đều đem đi hết”.
” Vâng”.
Tôi hùng hổ dẫn người đến, lại hùng hổ bỏ đi. Dì Trương mấy lần muốn đến trước mặt tôi nói gì đó, đều bị sự hùng hổ của tôi mà dọa lui.
Dì ấy được Thẩm Quách thuê, Thẩm Quách sẽ trả lương cho dì, khi tôi rời đi dì vẫn phải ở đây, giữa tôi và dì cũng chẳng có gì để phải chào hỏi.
Sau khi rời biệt thự, tôi không về nhà mà đến một căn nhà bất động sản do chính tôi đứng tên.
Ôn tiên sinh và Kiều phu nhân đi du lịch vẫn chưa về, cũng không nhất thiết phải để cho hai người lo lắng, hơn nữa chuyện ly hôn tôi cũng đã quyết định rồi, không muốn nghe người bên cạnh khuyên nhủ. Sau khi rời đi, tôi chặn hết các thông tin liên lạc của Thẩm Quách sau đó tới công ty.
Trong tuần tiếp theo, tôi gần như ở luôn trong công ty, kiểm tra tất cả các hợp đồng và tài khoản của công ty.
Vừa hay thực sự khiến tôi tìm ra vấn đề.
Giám đốc tài chính của công ty lén lút mở công ty sản xuất túi da sau lưng tôi để trốn thuế.
Số tiền này ông ta hoàn toàn tự bỏ tiền túi ra thì còn được, nhưng ông ta lại lấy một phần nhỏ từ tài khoản của ba tôi dưới danh nghĩa chia cổ phần.
Ha, cũng khá đó.
Không chỉ vi phạm pháp luật, còn muốn đem ba tôi ra chịu tội thay.
Ai cho ông ta cái gan đó ?
À, là ba tôi.
Vị giám đốc tài chính này là nhân viên kỳ cựu của công ty, bạn thân nhất của ba tôi, người đã ở bên ông ấy nhiều năm và luôn quan tâm chăm sóc tôi.
Thật không ngờ rằng chúng tôi lại nuôi ong tay áo.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được.
Suy cho cùng Thẩm Quách có thể đổi, sao lại không đổi người khác ?
Tìm ra mấu chốt của vấn đề, tôi chuyển sự việc cho Luật sư Hồng.
Chuyện này phải làm sao ?
Là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, tất nhiên chúng ta phải hành động theo pháp luật.
Trong một tuần bận rộn này, có rất nhiều người tìm đến tôi, trong đó có ba người đáng phải kể đến.
Là Thẩm Quách, Tập Noãn Noãn và Giang Phương Ninh.
Tôi không gặp Thẩm Quách, anh ta muốn xông vào nhưng tôi báo cảnh sát rồi.
Tập Noãn Noãn tôi cũng không gặp, tôi rất rảnh sao ? Làm gì có thời gian nào để nói chuyện với tiểu tam.
Còn về Giang Phương Ninh, không thể không nói cô ấy là một người phụ nữ kì lạ, một người phụ nữ kỳ lạ có khả năng trở thành một nữ phụ độc ác.
Không biết tôi đã đưa cô ta tín hiệu ở đâu, nhưng bằng cách nào đó, cô ta coi tôi như một người chia sẻ trực tuyến, kể cho tôi một cách chi tiết về Tập Noãn Noãn và Thẩm Quách.
“Phu nhân, hôm nay Thẩm tổng muốn chuyển Tập Noãn Noãn ra khỏi bộ phận thư ký, kết quả cô ta đột nhiên chạy đến văn phòng Thẩm tổng làm loạn, nói là nếu như anh ấy thực sự phải chuyển cô ấy đi, cô ấy sẽ từ chức, cuối cùng Thẩm tổng lại nói : nhớ phải làm tốt công việc được giao”
“Phu nhân, Tập Noãn Noãn xuống bộ phận thiết kế ở tầng dưới quậy phá, rất lâu vẫn không chịu đi. Cũng phải, Thẩm thị đối tốt với cô ta như vậy, ai ngốc mà rời đi”
” Hôm nay Tập Noãn Noãn lại đem bữa sáng cho Thẩm tổng, Thẩm tổng không cần, Tập Noãn nói :” Cần hay không là chuyện của anh, nhưng em vẫn phải thực hiện lời hứa của em”. Thẩm tổng cuối cùng vẫn không ăn, đem đồ ăn đổ hết vào thùng rác. Không thể không nói, anh ấy làm rất tốt, mấy thứ đó xứng đáng được nằm trong thùng rác. Nhưng tôi nghĩ rằng có gì đó không đúng, lời hứa ? Lời hứa gì ? Không được, tôi phải đi điều tra xem”.
“Tôi biết rồi, Tập Noãn Noãn bị đau ruột thừa từ một tháng trước, Thẩm tổng đã đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Tôi lấy điện thoại di động ra, tin nhắn mới nhất mà Giang Phương Ninh gửi cho tôi là :” Tập Noãn Noãn hôm nay lại chạy lên sân thượng gặp Thẩm tổng, nơi đó vốn dĩ là khu vực riêng của Thẩm tổng, Tập Noãn Noãn thì hay rồi, coi đó như là vườn nhà”.
Tôi cạn lời :” Cô rảnh rỗi vô sự như vậy không sợ bị trừ lương à”.
Giang Phương Ninh rất kích động :” Phu nhân, cuối cùng cô cũng để ý tới tôi rồi, cô yên tâm, nhất cử nhất động của Thẩm tổng đều nằm trong tay tôi hết, cô có cần hình ảnh không ? Tôi gửi cho cô”.
Tôi :” Cảm ơn, không cần đâu !”
“Đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi đã làm thủ tục ly hôn với Thẩm tổng các người rồi. Còn chuyện của Tập Noãn Noãn và Thẩm Quách, sau này không cần phải gửi cho tôi đâu”.
Giang Phương Ninh:” Ôn tổng, đừng như vậy. Không được thua, chúng ta không nên tự ti như vậy, không được thua Tập Noãn Noãn, mất mặt lắm”.
Tôi cười một cái :” Vậy cô có thể tự đề cử bản thân làm thư kí trưởng mà”.
Suy cho cùng thì Giang Phương Ninh cũng là kiểu con gái được nhiều người theo đuổi.
Giang Phương Ninh :” Không dám không dám, anh ấy là Thẩm tổng, đoán chừng ngay cả tên tôi anh ta còn không nhớ”.
” Sao vậy, cô tự nghĩ bản thân không bằng Tập Noãn Noãn à”.
Giang Phương Ninh:” Nói sao ta, dù sao chúng ta cũng là người phàm, người ta là bạch liên hoa tiên tử ! Xí, mắt của mấy người đàn ông đều là để trang trí thôi sao, càng nghĩ càng bực”.
Lời nói của Giang Phương Ninh thành công làm tôi hài lòng :” Tối nay có thời gian không, tôi mời cô ăn tối”.
Giang Phương Ninh ngay lập tức trả lời:” Có thời gian, thời gian địa điểm Ôn tổng cứ sắp xếp.”
Tôi hẹn Giang Phương Ninh tới nhà hàng đồ Tây của Tiêu Nghị, lúc nhìn thấy tôi, cô ấy rất kinh ngạc :” Cô đi một mình tới sao? Thẩm tổng không đi cùng cô hả ?”
Tôi càng kinh ngạc hơn :” Anh ta từ lúc nào lại đi với tôi”.
Tiêu Nghị sờ mũi, ngây ngốc cười sau đó rời đi.
Nói chuyện với Giang Phương Ninh cũng khá vui, cô ta là kiểu người rất thẳng thắn.
Ngay cả khi nói chuyện rất vòng vo, cô ta rất nhanh liền có thể hiểu ý tôi muốn nói, ở cạnh cô ta cảm giác rất thoải mái.
Nhưng cuộc đời là một vở kịch, có vô số sự trùng hợp ngoài ý muốn.
Ví dụ như, Tập Noãn Noãn làm thêm trong nhà hàng đồ Tây này.
Khi nhìn thấy tôi, cô ấy theo bản năng muốn né đi, nhưng giây tiếp theo, cô ấy đột nhiên sững người.
Thấy cô ta Giang Phương Ninh liền trợn tròn mắt :” Yo, lần này lại chuyên tâm diễn vai gì nữa đây”.
Tập Noãn Noãn bi phẫn trả lời :” Cái này phải hỏi cô Ôn rồi”.
Tôi ngơ ngác, tôi đã làm gì chứ ?
Tôi vẫy cô ta lại :” Tới đây nói rõ ràng, tôi làm gì cô ?”.
Trong mắt Tập Noãn Noãn hiện lên sự tức giận và bất bình, cô ta nói: “Cô Ôn, nếu cô hiểu lầm chuyện giữa tôi và anh Thẩm, tôi có thể giải thích. Nhưng cô lại trút giận lên bố mẹ tôi, như vậy có quá đáng không?”
” Tập Noãn Noãn, tôi cho cô cơ hôi để nói, cô phải biết nắm bắt, đừng có ở đây chơi chữ với tôi, truy xét tôi ? Cô vẫn chưa có tư cách đâu “.
Tôi vừa dứt lời, Thẩm Quách đã vội vàng chạy tới.
Anh ấy mặc một bộ đồ màu xám nhạt mà tôi đã mua cho anh ấy.
Hỏng rồi , nghĩ ra đủ thứ đồ như vậy, lại quên đồ tôi mua cho anh, lẽ ra phải đem đi luôn mới phải.
Tôi cười nói :” Tôi nói sớm rồi, cô xem ra cũng có tư cách, nhìn đi, chống lưng của cô tới rồi”.
Tập Noãn Noãn quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Thẩm Quách
Nhưng Thẩm Quách không nhìn cô ta.
Đôi mắt anh dán chặt vào tôi, không rời đi một giây phút nào.
Tôi nhìn anh, hốc hác, gầy gò, có chút chán nản.
Tôi nói: “Đến để bênh người tình bé nhỏ của anh à ? Tại sao anh phải làm chuyện vô nghĩa như vậy? Trực tiếp ly hôn với tôi không phải tốt rồi sao? Sao, muốn đùa giỡn với tôi à?”
Thẩm Quách dường như không nghe thấy tôi nói, anh ấy tiến lên hai bước, nhìn tôi chằm chằm, “Sao em không về nhà? Sao em không gặp anh?”
Tôi trở nên lạnh lùng, không muốn nói những lời vô bổ như vậy với anh nữa.
Tôi nhìn Tập Noãn Noãn, “Tôi biết mấy ngày nay cô tìm tôi, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô có lời muốn nói thì nhanh lên.”
“Cô Ôn, sao cô lại sa thải bố mẹ tôi? Họ đã vất vả nhiều năm như vậy ở Ôn gia, sao cô có thể vì sự ích kỷ mà sa thải họ? Bọn họ đã làm sai chuyện gì?”
Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không ?
Bố mẹ của Tập Noãn Noãn thật sự làm ở công ty tôi ?
Đúng là gây rắc rối cho vai nữ phụ độc ác.
“Tập Noãn Noãn, có phải cô xem nhiều phim thần tượng ngôn tình quá không? Cô có biết công ty của tôi có bao nhiêu người không? Có mấy vạn người, ba mẹ cô là ai? Có đáng để tôi sa thải không?”
” Đừng nói đến việc họ có liên quan gì đến tôi hay không, cứ coi như đó là ý đồ của tôi đi, cô thấy tôi mở công ty lớn, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì ? Để từ thiện sao ? Không, là để cho tôi vui”.
“Tôi là người có quyền ra quyết định cao nhất của công ty, lẽ nào tôi không có tư cách sa thải mấy người phẩm hạnh bất đoan sao*?”
*phẩm hạnh bất đoan( 品行不端 ):phẩm hạnh không đoan chính.
” Thẩm tổng, tôi có không ?”.
Tay tôi nắm chặt chai rượu vang đỏ, Thẩm Quách mà nói lời nào khiến tôi không hài lòng, tôi sẽ đổ rượu đỏ lên người anh ta.
Thẩm Quách nhìn tôi và nói: “Về nhà với anh, anh đem tất cả đồ tìm về rồi, mọi thứ vẫn giống như trước đây, hãy quay về với anh”.
Tôi:???
Người đàn ông này mất trí rồi sao?
Tập Noãn Noãn không vui: ” Cô dựa vào đâu mà nói ba mẹ tôi có phẩm hạnh bất đoan?”
“Dựa vào việc bọn họ sinh ra một đứa con gái phẩm hạnh bất đoan như cô”.
Tập Noãn Noãn đỏ mặt: “Cô Ôn, cô cũng quá ức hiếp người ta rồi, cô ỷ mình giàu có quyền thế liền có thể bắt nạt người ta như vậy sao? Tôi đã làm gì? Sao cô có thể làm như vậy với tôi? Tôi chỉ cảm ơn anh Thẩm đã đưa tôi đến bệnh viện, tôi mua bữa sáng cho anh ấy, làm bữa trưa cho anh ấy chỉ để cảm ơn anh ấy, tôi đã làm gì sai?”
Tôi rất hiểu gật đầu, “Tôi hiểu, tôi hiểu tất cả.”
Tôi liếc nhìn Giang Phương Ninh đang hào hứng hóng chuyện, và hỏi cô ấy: “Nếu cô bị đau ruột thừa, cô sẽ tìm tới Thẩm Quách chứ?”
Giang Phương Ninh lắc đầu liên tục.
“Tôi không có điện thoại di động sao? Tôi sẽ không gọi 120 sao? Tôi không có cha mẹ sao? Họ mới là những người đầu tiên tôi sẽ tìm đến! Tôi không có bạn bè sao? Đáng thương vậy sao? Nếu không được nữa tôi có thể bò ra ngoài gõ cửa nhà hàng xóm!”
Sắc mặt Tập Noãn Noãn tái xanh rồi lại trắng bệch.
“Còn nữa, cho dù tôi gọi cho anh Thẩm, anh ấy nhiều nhất cũng nên gọi 120 cho tôi!”
Câu nói này chính xác là câu chí mạng, lập luận sắt bén.
Có điều lại khiến Tập Noãn Noãn trên mặt lộ ra vẻ hớn hở.
Thẩm Quách mắt không nhìn đi chỗ khác, anh nói :” Anh sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa”
Tôi rất mất hứng khi nghe câu đó, “Tập Noãn Noãn, đừng nản lòng, sau khi tôi và Thẩm Quách ly hôn, cô có thể lên chức rồi. Hiện tại, hãy ráng nhịn một chút, đừng cho tôi có cơ hội phá hỏng mọi thứ của cô. “
Thẩm Quách nghiến răng, nắm lấy tay tôi, “Chúng ta sẽ không ly hôn, bây giờ cũng không, sau này cũng sẽ không. Không có ai khác, chỉ có em.”
Bây giờ còn nói những lời này thì có ý nghĩa gì.
Tôi muốn vùng khỏi tay anh, nhưng bàn tay anh nắm lấy tay tôi phảng phất như nặng ngàn cân.
” Về nhà với anh”.
Anh kéo tôi ra ngoài.
Sao tôi có thể để anh được như ý muốn.
Trong lúc giằng co với anh, bụng tôi đập vào cạnh bàn.
Một cơn đau nhói truyền khắp người.
Mặt tôi tái nhợt, tôi mạnh mẽ bảo vệ bụng của mình.
Thẩm Quách ôm lấy tôi :” Làm sao vậy ? Kiều Kiều, em sao vậy? Bị thương ở đâu ? Đừng làm anh sợ”.
Tôi nắm chặt tay anh:” Đứa nhỏ, đứa nhỏ”
Thẩm Quách ánh mắt tràn đầy hoang mang, dời xuống nhìn lên bụng của tôi, ngơ ngác nhìn.
Tôi trừng mắt đỏ hoe nhìn anh ta: “Thẩm Quách, nếu đứa con của tôi mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến anh và Tập Noãn Noãn phải chết!”
Để lại một bình luận