Tôi và Thẩm Quách 25 năm trong cuộc đời không có giây phút nào vắng mặt nhau, nhưng vì chênh lệch nhau 3 tuổi nên tôi lại dường như luôn theo đuổi anh.
Tôi 3 tuổi, anh 6 tuổi, tôi vừa vào mẫu giáo, anh đã học tiểu học.
Tôi 6 tuổi, anh 9 tuổi, tôi vừa theo kịp anh lên tiểu học, kết quả anh từ lớp học ở khu phía tây chuyển sang học bên khu phía đông.
Tôi 10 tuổi, anh 13 tuổi, tôi vừa chuyển sang khu phía tây được 1 năm, anh lên cấp 2.
Đợi đến khi tôi lên được cấp 2, anh đã học cấp 3.
Đợi đến khi tôi lên cấp 3 thì anh đã lên đại học.
Đợi đến khi tôi không dễ gì thi vào trường đại học của anh, anh đã ra xã hội bắt đầu thực tập rồi.
Thế mới nói, khoảng cách 3 tuổi thực sự là một trở ngại.
Nhưng dù vậy, anh vẫn ở bên tôi 4 năm đại học.
Ở đại học, tôi tỏ tình với anh, anh đồng ý, chúng tôi ở bên nhau. Vào thời gian đó Thẩm Quách rất bận, hơn nữa căn nhà thuê cách công ty rất xa, dù vậy anh mỗi ngày vẫn như cũ, sẽ vẫn trở về căn nhà nhỏ bé của chúng tôi.
Lúc đó chúng tôi thuê căn nhà ở ngoài trường học, cùng Thẩm Quách sống ở đó.
Khi đó tôi nghĩ, Thẩm Quách thật sự yêu tôi.
Ngồi trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, Thẩm Quách cẩn thận xem thực đơn.
Ánh mắt tôi nhìn sang một bên, không muốn nhìn anh ta.
Anh hỏi tôi :” Muốn ăn gì ?”.
Tôi không muốn đối xử tệ với bản thân, liền gọi một vài món ăn thanh đạm.
Thẩm Quách nhìn tôi một cách kỳ lạ nhưng không nói gì nhiều, anh lại gọi thêm hai món sau đó trực tiếp đưa thực đơn lại cho phục vụ, ra hiệu cho cô ấy ra ngoài trước.
Khi phục vụ rời đi, anh đột nhiên đứng dậy ngồi xuống bên cạnh tôi.
Không trở tay kịp, anh nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình, trong vô thức tôi muốn rút tay lại nhưng bị Thẩm Quách nắm chặt tay ngăn lại.
Anh nói :” Ngoan, đừng nhúc nhích”.
Câu nói của anh khiến tim tôi đau nhói, giống như bị ai đó nhéo một cái.
Tôi hít một hơi thật sâu, có chút mệt mỏi nói: “Đừng chạm vào tôi.”
Giọng nói anh hơi khàn, khiến người ta có chút chua xót.
Chỉ thấy anh lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc.
“Tôi tự làm”.
Vừa nói tôi vừa định lấy lọ thuốc trên tay anh.
Nhưng Thẩm Quách lại né đi :” Để anh “
” Không cần, để tôi tự làm”.
” Ôn Mộc Kiều !”
Thẩm Quách thật sự giận rồi.
Tay tôi giơ trên không trung, dừng lại một lúc, sau đó mệt mỏi thả xuống.
Bỏ đi, đều là mối lương duyên gặp gỡ chân tình, bây giờ giả bộ làm gì, tôi vốn từ đầu, đã không muốn xem.
Không lâu sau, trên tay tôi có cảm giác mát lạnh và cảm giác thô ráp từ đầu ngón tay của Thẩm Quách
Tim tôi khẽ run lên.
“Ôn Mộc Kiều, em thật muốn ly hôn sao?”
Tôi không biết Thẩm Quách đã ngồi lại đối diện với tôi từ lúc nào.
Tôi gật đầu khi nghe câu hỏi của anh, ” Đúng.”
“Chỉ vì những bức ảnh đó?”
“Phải.”
Thẩm Quách hít một hơi thật sâu, anh ấy rất bực tức, anh cố kìm nén cảm xúc của mình.
Anh nói :” Anh với cô ấy chưa từng làm qua chuyện gì, trước đây chưa từng làm, hiện tại cũng chưa làm, sau này cũng sẽ không làm, em rối cuộc đang để ý chuyện gì? Chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường nhất thôi, em cũng đi làm, lẽ nào em không hiểu?”
Thật sự làm khó Thẩm Quách rồi, anh vậy mà lại có thể nói đi nói lại mấy điều vô nghĩa với tôi.
” Thẩm Quách “
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, “Sao anh không ngồi cạnh em ? Sao nhất định phải ngồi đối diện với em?”
Thẩm Quách cau mày, vẻ mặt nghi hoặc, như thể anh không hiểu ý tôi, hoặc là từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Tôi nói :” Từ lúc 3 tuổi đến bây giờ là 22 năm, chúng ta xem như 1 năm 300 ngày, nghĩa là 6600 ngày, làm tròn số, chỉ lấy 6000 ngày, tính là mỗi ngày ăn một bữa, chúng ta xem như đã cùng nhau ăn ít nhất 6000 bữa,.. 6000 bữa ăn, anh chưa bao giờ ngồi cạnh em, anh luôn ngồi đối diện với em”.
“Giống như vừa rồi, cho dù anh ngồi bên cạnh xoa thuốc cho em, cuối cùng anh vẫn ngồi xoay mặt đối diện với em. Anh xem, khoảng cách giữa chúng ta ít nhất là 1m. Nhưng anh và cô ấy có thể ngồi cùng nhau, khoảng cách giữa hai người là bao nhiêu, 5 cm? Hay là không?”
Thẩm Quách sững người trong giây lát, anh có chút bất lực đứng dậy.
Tôi đưa tay ngăn anh lại, “Đừng lại đây.”
” Đó cũng là ngoài ý muốn, trong văn phòng làm việc chỉ có cái bàn đó là có thể ngồi ăn, cái bàn đó căn bản không có cách…”
Tôi không nghe anh nói hết mà trực tiếp ngắt lời anh.
” Anh còn nhớ hồi đại học không ? Lúc đó, chúng ta ở chung cư, mỗi sáng anh đi làm, em đều sẽ dậy sớm làm bữa sáng”.
” Lúc mới đầu, em không biết làm, chỉ có thể hâm nóng sữa và nấu cháo trắng cho anh, nhưng em cũng không thể ngày nào cũng cho anh ăn như thế được. Khi nào không có tiết học, em đều sẽ ở nhà tự mày mò học các kiểu cách nấu bữa sáng, chẳng hạn như bánh bao, sủi cảo, sữa đậu nành, bột chiên, hoành thánh, mì, sau đó em thậm chí còn làm bánh kếp trứng gà và bánh xèo giòn ở nhà”.
” Lúc đó, ở nhà anh chỉ có thể ăn bữa sáng như vậy, anh vì em mà vất vả đi đi lại lại, em đã nghĩ mình nhất định phải làm cho anh một bữa sáng thật ngon hẳn hoi”.
” Nhưng anh sáng sớm thức dậy không có khẩu vị, những món mà em làm cho anh, em có thể nhìn ra anh ăn rất khó chịu, thế là em làm đơn giản lại mấy món rườm rà đó”.
” Bữa sáng mà anh có thể hoàn toàn ăn hết là bánh sandwich, hai miếng bánh mì hình tam giác, một quả trứng lòng đào, bên trên rắc một chút tiêu, hai miếng thịt nguội, một lát rau xà lách, quan trọng nhất là có thể ăn cùng với bất kì loại sốt nào”.
” Mấy cái này có lẽ anh không biết, em từ bữa ăn này đến bữa ăn khác rút ra, tổng kết lại”.
” Cà phê xay tay, anh không thích uống sữa bò, sẽ bị đầy hơi, không thích uống sữa đậu nành vì không chịu được mùi vị, nhưng cho sữa vào cà phê anh lại uống đến mười phần thoải mái”.
” Em không biết uống cà phê vào buổi sáng có tốt cho dạ dày hay không, nhưng vì anh thích, hơn nữa anh có bao giờ thấy đau bụng vì uống cà phê vào buổi sáng chưa ?”
” Thẩm Quách, canh mà anh uống mỗi tối là gì ? Là canh tốt cho dạ dày”
” Dạ dày của anh là em từng ngày từng ngày chăm, em chăm sóc dạ dày của anh để có thể uống cà phê anh thích vào buổi sáng, có thể nhịn ăn hai bữa mà không đau bụng, chứ không phải để anh ăn cơm hẩm cháo hoang”.
Biểu cảm của Thẩm Quách rất không tốt, anh há hốc miệng, cuối cùng nhìn chằm chằm tôi nói :” Anh sẽ không, sau này anh sẽ không như vậy nữa”.
Tôi lắc đầu :” Không có sau này nữa, Thẩm Quách nụ cười mà anh dành cho cô ấy em chưa bao giờ thấy qua, ngay cả khi chúng ta chụp ảnh cưới.”
” Lúc đó chụp ảnh cưới, anh từ đầu đến cuối chỉ có một biểu cảm, sau đó em nghe mấy người nhân viên ở đằng sau bàn tán, bọn họ nói ” Chàng trai kia không phải là bị ép hôn đấy chứ ? Mọi người nhìn anh ta đi, từ đầu đến cuối đều không cười, có vẻ không vui cho lắm”.
” Anh không phải không vui, anh chỉ là…. chỉ là có chút căng thẳng”.
Ánh mắt của Thẩm Quách có một số thứ tôi nhìn không ra, hình như là…. hoảng loạn. Tôi lắc đầu, làm sao có thể ? Thẩm Quách trước giờ chưa từng hoảng loạn, tôi xoa xoa thái dương có chút đau.
Thẩm Quách đi đến gần tôi, quỳ một gối xuống và nắm lấy tay tôi. Anh nhìn tôi vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc hơn cả khi anh ấy cầu hôn tôi.
Anh nói: ” Anh sẽ chuyển Tập Noãn Noãn ra khỏi bộ phận thư ký, anh cũng sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Có thể giữa anh và cô ấy không có khoảng cách, anh thực sự không có nắm bắt được, nhưng anh có thể thề với em, anh đối với cô ấy chỉ là tán thưởng, tán thưởng thái độ của cô ấy trong công việc, trong cuộc sống, không có đi quá giới hạn”.
” Anh rung động rồi “.
Thẩm Quách cau mày, ” anh không có”.
Giọng điệu của anh rất quả quyết, không chút do dự.
Tôi lắc đầu ” Anh rung động rồi “.
Sắc mặt anh trở nên bực bội :” Đây là trái tim của anh, anh nói không có chính là không có”.
Tôi rút tay lại
Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, không biểu cảm nhìn tôi.
” Thẩm Quách, em quá hiểu anh rồi. Nhiều năm như vậy, luẩn quẩn bên cạnh anh. Những người phụ nữ vây quanh anh, muốn đến trước mặt anh, nhiều như cá dưới sông, anh cũng không thèm nhìn lấy bọn họ một cái”.
“Nhưng lần này thì khác, cô ấy khiến anh có quá nhiều ngoại lệ. Cô ấy là người đầu tiên trong 28 năm cuộc đời của anh. Nói cách khác, đây gọi là gì ? Là tình yêu đích thực.”
“Em là một doanh nhân, nếu một khoản đầu tư nào đó khiến em phải trả giá bằng mọi thứ, em sẽ kịp thời ngăn chặn thua lỗ để giảm thiểu thiệt hại”.
“Thẩm Quách, anh rung động rồi, anh rung động với người khác, vì vậy em không cần anh nữa”.
Để lại một bình luận