Chắc đây là lần đầu tiên Thẩm Quách bị mắng như vậy, ánh mắt anh ấy nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ cảm thấy thoải mái khắp người.
Thẩm Quách nhìn sâu trong mắt tôi, anh nghiến răng nói: “Em chắc chắn muốn ly hôn chứ?”
Tôi đưa cho anh tờ đơn ly hôn và cây bút, chứng minh quyết tâm của mình bằng hành động.
Sắc mặt Thẩm Quách thay đổi mấy lần, cuối cùng anh cũng ký vào đơn ly hôn, anh viết rất dùng sức, suýt nữa đâm thủng mặt sau của tờ giấy.
Về nội dung bên trong, anh một cái cũng không nhìn.
Tôi nhướng mày, nhất thời cảm thấy mình có chút lỗ, nếu sớm biết chuyện này, tôi hẳn là sẽ lừa anh ta một khoản, suy cho cùng với cái gọi là tiền này thì có ai chê nhiều chứ?.
Sắc mặt Thẩm Quách âm u, mang theo một thân tức giận đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, tôi dặn dò :” Nhớ mang theo chứng minh thư với sổ hộ khẩu, sáng mai em đứng trước cửa cục dân chính chờ anh”.
Anh khựng lại một chút, rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Tôi “chậc” một tiếng :” Thật không có lễ độ”.
Buổi sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng đã tỉnh.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 6 giờ.
Cái thời gian này khiến tôi bực mình.
Nhiều năm dưỡng thành giờ sinh học, không cần ai gọi, không cần báo thức, tới giờ tôi liền tự nhiên tỉnh.
Cái bản năng này lại một lần nhắc tôi, bao năm thành tâm nuôi cẩu.
Thẩm Quách, tên cẩu nam nhân.
Cố nén oán hận trong lòng, tôi vùi đầu vào trong chăn, định ngủ tiếp nhưng dù thế nào thì cũng không ngủ lại được.
Thật phiền phức !.
Tôi trằn trọc trên giường hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng miễn cưỡng ngồi dậy.
Sau khi ăn sáng và thu dọn đồ đạc, liền đến cục dân chính.
Tôi ở cục dân chính đợi Thẩm Quách, đợi được hai tiếng, cho đến khi tôi hết kiên nhẫn, vẫn không thấy anh ta đến.
Lúc này tâm tình tôi cảm thấy cực kì tồi tệ.
Thẩm Quách, cẩu nam nhân.
Tôi lái xe, trực tiếp tới công ty của Thẩm Quách.
Từ Nhiên nhìn thấy tôi như thấy địch, thấp thỏm lo sợ.
Cậu ta nói :” Phu nhân, tổng giám đốc còn đang họp, cô có muốn vào văn phòng chờ một chút không ?”
Tôi nghĩ sắc mặt của tôi hẳn là rất khó nhìn, tôi không gây khó dễ anh ta nữa, đi thẳng vào văn phòng Thẩm Quách.
Vừa ngồi xuống thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó Tập Noãn Noãn rụt rè bước vào.
Là điềm sủng của bá tổng trong truyện, ngũ quan của cô không quá tinh xảo, nhưng tổng quan trên gương mặt lại khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái, chính là kiểu bông hoa trắng tinh khiết đang trong thời kì rực rỡ
Dáng vẻ này thực sự khiến người khác cảm thấy đau lòng.
” Cà phê của cô đây, thưa cô* “.
*nguyên văn dùng là 女士 : từ này cùng nghĩa với từ “phu nhân” nhưng là để gọi những người phụ nữ chưa có chồng, nếu mà dịch là phu nhân thì sẽ bị lặp nên mình dịch tạm là “cô”, ai có từ nào hợp lý hơn thì góp ý cho mình nha.
Cô ?
Lông mày tôi hơi giật.
” Cô biết tôi là ai sao ?”
Tập Noãn Noãn mở to đôi mắt tròn xoe trong trẻo, cô ấy nói :” Cô là vợ của Thẩm tổng “.
Tôi nhướng mày, cười nói :” Hóa ra là cô biết, thật là thú vị, mọi người ai cũng gọi tôi là phu nhân, chỉ có cô gọi tôi là cô, không muốn thừa nhận tôi là vợ của Thẩm Quách à ?.
Tập Noãn Noãn hốt hoảng muốn xua tay, kết quả hình như cô ta quên ly cà phê trên tay, cứ như vậy ly cà phê nóng hổi đổ lên tay cô.
Cô ta la lên một tiếng ” A “, khuôn mặt liền trở nên tái nhợt.
Tôi bình tĩnh đứng dậy, lau tay vào chiếc áo vest mà Thẩm Quách để trên ghế.
” Hôm qua thì đổ súp, hôm nay đổ cà phê, cô cả đời thiếu nước à ?”
” Dáng vẻ cô lúng ta lúng túng như vậy, ở công ty tôi sớm bị sa thải từ tám thuở mười thì rồi, Thẩm Quách còn giữ cô lại bên cạnh, quả là chân ái “.
Tập Noãn Noãn dường như bị vạch trần, cảm thấy vô cùng mất mặt, cô ta ngang ngược nhìn tôi, ” Ôn phu nhân, tôi và Thẩm tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, tôi thừa nhận hôm nay là do tôi sơ suất, nhưng giữa tôi và Thẩm tổng tuyệt đối không có mập mờ gì cả, hy vọng cô đừng vu tội cho tôi”.
Tôi vứt áo vest của Thẩm Quách xuống sàn.
“Mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường? Để tôi nói cho cô biết thế nào là mối quan hệ cấp trên cấp dưới dưới bình thường. Bất cứ thư ký nào trong bộ phận thư ký mấy người, bọn họ đi cạnh Thẩm Quách, khoảng cách giữa họ sẽ không cách dưới một cánh tay. Bọn họ sẽ không mang bữa sáng cho Thẩm Quách. Vào bữa trưa, càng sẽ không cùng với Thẩm Quách tay trong tay ngồi cùng nhau ăn cơm”.
” Cuối cùng, cô nhìn xem, mọi người trong bộ phận thư kí này trừ cô ra, ai không mặc đồ công sở, đi giày cao gót, trang điểm tăng thêm sự tinh tế ? Chứ không giống cô, mặc đồ bình thường, mang giày thể thao, lôi thôi lếch thếch. Sao ? Đây là công ty mấy người mở cửa sau cho mấy người à ?”
Sắc mặt Tập Noãn Noãn trở nên rất khó coi, lúc xanh lúc trắng, cô ta vừa định phản bác điều gì đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn phía sau cô ta :” Anh hiểu không, Thẩm tổng ?”
Tập Noãn Noãn đột ngột quay đầu lại, khi cô ta nhìn thấy Thẩm Quách, cô ta liền lập tức trưng ra gương mặt đầy nước mắt, giả vờ mạnh mẽ.
” Thẩm tổng..”
Thẩm Quách sắc mặt u ám đi về phía cô ta.
Tập Noãn Noãn đưa ánh mắt hy vọng tha thiết nhìn anh.
Nhưng anh thậm chí còn không thèm nhìn cô ta mà trực tiếp bước thẳng tới chỗ tôi.
Anh nắm lấy tay tôi, “Có chuyện gì vậy?”
Lúc đó tôi mới để ý thấy tay mình hơi rát, cuối đầu nhìn xuống thì thấy một vết đỏ hồng trên mu bàn tay trắng nõn, là vết cà phê vừa nãy bắn vào.
Bộ dạng của Thẩm Quách bên ngoài giống như rất quan tâm, làm tôi có chút mất hứng.
” Không cần anh quản “.
Sắc mặt anh trở nên tối đen :” Rốt cuộc là chuyện gì ?”.
Tập Noãn Noãn khẽ cắn đôi môi mỏng bằng hàm răng trắng, nước mắt lưng tròng, không kìm được mà rơi xuống.
” Thẩm tổng, là lỗi của tôi, vừa nãy tôi vô ý làm đổ cà phê”.
Thẩm Quách lúc này mới nhìn thấy Tịch Noãn Noãn hai tay run rẩy, hơi nhíu mày, “Được rồi, cô đi ra ngoài tự xử lý một chút đi.”
” Từ Nhiên, mau đi mua thuốc mỡ.”
” Vâng Thẩm tổng, tôi đi liền.”
Tập Noãn Noãn liếc nhìn Thẩm Quách một cái, bướng bỉnh đứng dậy rời đi.
Tôi khẽ hừ một tiếng, ” Ở trước mặt tôi diễn cái gì Ngưu Lang Chức Nữ, làm như tôi kẻ xấu chia rẻ đôi tình nhân hai người vậy.”
Thẩm Quách trừng mắt nhìn tôi, “Ôn Mộc Kiều, ở bên ngoài quậy còn chưa đủ, còn phải đến công ty quậy sao ?”
Dù đã sớm chuẩn bị, lòng tôi vẫn không chịu được bị đâm một nhát, tôi trưng vẻ mặt vô cảm nhìn anh, “Sao, thấy tôi bắt nạt tình nhân nhỏ của anh, đau lòng hả ? Nhưng phải làm sao đây? Trên danh nghĩa tôi vẫn là Thẩm phu nhân của anh, đối với mấy người tiểu tam tới đây, tôi vẫn là có tư cách dạy dỗ bọn họ.”
” Nếu thật sự bị đau lòng vì cô tình nhân nhỏ của anh, thì anh không nên cho tôi leo cây chứ, tôi ở cục dân chính đợi anh hai tiếng, anh thì làm gì ? Người không tới, điện thoại cũng không có một cuộc, chỉ có thời gian của Thẩm Quách anh mới là thời gian sao ? Ai c.o.n m.ẹ nó không phải một phút trên dưới mấy trăm vạn, Thẩm Quách, làm người đi .”
Thẩm Quách sắc mặt càng ngày càng thâm trầm, “Cục Dân Chính? Em ở Cục Dân Chính làm cái gì?”
Tôi không dám tin nhìn anh ta, “Anh đến cục dân chính làm gì? Lẽ nào đi du lịch à? Dĩ nhiên là ly hôn rồi!”
“Anh nghĩ hôm qua chúng ta kí đơn thỏa thuận ly hôn để làm gì ? Náo loạn chơi vậy thôi sao?”
Anh ta thực sự làm tôi tức chết, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trước mắt tối sầm lại, cả người chịu không nổi, ngã ra sau.
” Kiều Kiều “
Thẩm Quách đỡ lấy tôi.
Tôi nằm trong lòng anh, đầu óc quay cuồng.
Cơn chóng mặt nhanh đến nhanh đi, chỉ một lát là không sao nữa rồi.
Nhưng mùi trên người anh xộc vào mũi tôi, rõ ràng đó là mùi người tôi quen thuộc và yêu thương nhất, nhưng giờ phút này lại khiến tôi buồn nôn.
Tôi đẩy anh ra sau, không chịu được mà nôn hai tiếng.
” Kiều Kiều “.
Nhận ra rằng Thẩm Quách vẫn muốn bước tới, tôi ngăn anh lại.
“Dừng lại, đừng qua đây, mùi của anh làm tôi buồn nôn.”
Thẩm Quách không di chuyển.
Lúc sau, anh thấp giọng nói :” Quậy đủ chưa, em rốt cuộc là muốn làm gì ?”
Tôi cảm thấy rất buồn, buồn cả trong lòng, không biết có phải do mang thai hay không mà từ trong đáy lòng tôi cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
Tôi quay đầu hung hăng nhìn anh, “Ly hôn, tôi muốn ly hôn, lập tức, ngay bây giờ!”
Thẩm Quách ban đầu trong mắt như rất tức giận, nhưng khi thấy tôi quay đầu lại, anh ấy liền sửng sốt, anh ngây người nhìn tôi, chậm rãi đến gần rồi ngồi xổm xuống.
Anh đưa tay chạm vào mặt tôi, tôi quay đầu đi.
Anh bối rối nói :” Em khóc rồi”
Tôi ngây người một lúc, giờ mới phát hiện ra bản thân tự nhiên lại khóc rồi.
Thật mất mặt.
Anh nói :” Ôn Mộc Kiều, chúng ta cần phải nói chuyện lại”.
Để lại một bình luận