Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRONG NGOÀI VÒNG VÂY, BÁCH THÁI NHÂN SINH- Chương 3

Sau khi rời khỏi công ty, tôi không về nhà mà thuê phòng ở khách sạn.

Giang Phương Ninh không làm tôi thất vọng, cô ấy liên lạc với tôi sau một tiếng rưỡi.

Trong nguyên tác, Giang Phương Ninh là một tấm bia đỡ đạn nhỏ, cô ấy đối với vẻ ngoài của mình vô cùng tự tin, mà chính phần tự tin này khiến cô ta có chút tự cho là mình thanh cao.

Vì vậy mà khi Tập Noãn Noãn được Thẩm Quách coi trọng, Giang Phương Ninh vô cùng ghen tị.

Mà giác quan thứ sáu của phụ nữ thì vô cùng chuẩn xác.

Có thể nói Giang Phương Ninh là người đầu tiên phát hiện Tập Noãn Noãn và Thẩm Quách lén lút qua lại.

Xuất phát từ các kiểu tâm lý phức tạp, cô ấy đã một mình chụp lại tất cả những khoảnh khắc ái muội của Tập Noãn Noãn và Thẩm Quách.

Những bức ảnh này sau đó đã lọt vào tay của Ôn Mộc Kiều, và trở thành nguyên nhân khiến Ôn Mộc Kiều trở nên hắc hóa.

Tôi không quan tâm với việc hắc hóa.

Nhưng đối với việc tai tiếng, thì tôi lại rất thích.

Tôi dùng một khoản tiền mua lại những tin tức này từ tay Giang Phương Ninh.

Phải nói Giang Phương Ninh rất đỉnh, không những có hình ảnh, còn có cả video.

Tôi xem đi xem lại mấy thứ này liên tục hai tiếng đồng hồ, đến khi hai mắt chua chát, bụng đói cồn cào.

Tôi khẽ xoa tâm mi, mặc dù không có khẩu vị, cũng không muốn ăn, nhưng nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng, tôi vẫn đặt đồ ăn.

Không biết bây giờ bỏ đói nó có bị coi là bạo hành gia đình không.

Sau khi cúp máy điện thoại khách sạn, điện thoại tôi kêu lên, là Thẩm Quách.

7 giờ 27 phút.

Là thời gian bình thường sau khi anh tan ca về nhà.

Tôi không trả lời, trực tiếp cúp máy.

Anh không gọi nữa.

Đây mới là Thẩm Quách. 

Sau khi cúp máy của Thẩm Quách, tôi gọi cho luật sư Hồng.

” Ôn tổng, có chuyện gì sao ?”

” Giúp tôi soạn một bản ” thỏa thuận ly hôn” ngày mai tôi cần “.

Đối phương tựa hồ có chút sợ hãi, nửa ngày không nghe thấy câu trả lời.

Tôi còn nghĩ là do điện thoại có vấn đề.

” Alo, luật sư Hồng ?”

Luật sư Hồng cuối cùng cũng hoàn hồn “Cô, cô nói cái gì? Thỏa thuận ly hôn ? Của ai?”

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, lẽ nào tôi lại nhờ cậu ta soạn đơn ly hôn của người khác.

” Của tôi, của tôi và Thẩm Quách.”

Luật sư Hồng lần này lại phản ứng rất nhanh :” Được, tôi hiểu rồi, vậy còn tài sản của hai người muốn phân chia như thế nào?”.

Tôi nói :” Của tôi thì như cũ vẫn là của tôi, của anh ấy thì vẫn là của anh ấy, những tài sản chung thì tôi không cần”.

Mặc dù Thẩm Quách và tôi có tài sản riêng của mình, nhưng tài sản chung cũng không ít.

Nhiều năm như vậy, các hạng mục đầu tư, góp nhặt, nếu như đem ra chia nhỏ thì không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.

Luật sư Hồng :” Vậy cô là… trắng tay rời đi hả ?”

” Trắng tay rời đi ” từ này tôi không thích nghe “.

” Chính là tài sản chung nếu anh ta không cần thì quy về cho tôi “. Thẩm Quách anh ta một chút độ lượng này vẫn là rất phóng khoáng.

” Được, tôi sẽ lập tức soạn thảo, soạn xong liền gửi cho cô”.

Luật sư Hồng làm việc rất hiệu quả, cậu ấy viết xong trong nửa tiếng và trực tiếp gửi cho tôi.

Tôi hơi choáng, với tốc độ này, bữa cơm của tôi còn chưa ăn xong.

Quyết định rồi, cuối năm sẽ thưởng cho luật sư Hồng một hồng bao lớn.

Ăn xong, tôi chuẩn bị xuống lầu đem ” Thỏa thuận ly hôn ” photo ra, sẵn cũng đem mấy tấm ảnh đi rửa.

Vừa mở cửa ra, một bóng đen che lấy tôi, tôi giật mình vội ngẩng đầu lên, là Thẩm Quách. 

Anh nhíu mày, mặt tối sầm lại.

Tôi thở phào một cái, ngữ khí bất thiện, giọng nói vô cùng trầm :” Muốn dọa chết em à”.

Tôi không ngạc nhiên về sự xuất hiện của Thẩm Quách, anh ấy là một người rất có trách nhiệm.

Tôi vẫn là trách nhiệm của anh ấy, và anh sẽ không mặc tôi không quản.

Vì tôi không trả lời điện thoại của anh, vậy nên anh ấy chắc chắn sẽ tìm đến tôi.

“Sao em không về nhà?” Anh thấp giọng hỏi.

Tôi nói:” Tới rất đúng lúc, anh vào trong ngồi một chút đi, em có chuyện muốn nói với anh”. Nói rồi tôi định ra ngoài.

” Em đi đâu ?” Anh hỏi.

” Photo một số đồ”.

” Anh đi cùng em”.

Tôi đẩy anh ra, nhìn anh nói :” Không cần, đợi ở đây đi”.

Thẩm Quách cau mày, cuối cùng anh ấy cũng buông tôi ra.

Bước vào thang máy, tôi thở phào nhẹ nhõm, siết chặt đôi bàn tay run rẩy, tự mắng bản thân một câu ” Không có tiền đồ”.

Tôi quay lại sau khi in xong, Thẩm Quách đang ngồi trên ghế sô pha, phong thái vô cùng trang nghiêm.

Anh ấy luôn tỉ mỉ như vậy, giống như một người máy vô cảm.

Nhưng chiều nay, khi nhìn những bức ảnh đó, tôi nhận ra rằng không phải vậy.Tôi nhìn anh, hơi cúi đầu xuống.

“Thỏa thuận ly hôn” hai bản, tôi lấy một cây bút từ trong túi ra và ký tên, sau đó đưa cho Thẩm Quách. 

Thẩm Quách nghi ngờ nhận lấy, anh ấy nhìn những dòng chữ trên tài liệu, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ không thể tin được.

“Ly hôn? Em định ly hôn với anh sao?”

Tôi gật đầu, “Ừ.”

Thẩm Quách nghiêm túc nhìn tôi, còn tôi bình tĩnh nhìn anh ấy.

Một lúc sau anh bỏ tài liệu xuống bàn.

” Lý do ?”.

Tôi lấy ra những bức ảnh đã được rửa và ném xuống bàn trước mặt anh.

Tấm trên cùng là cảnh chụp phía sau bóng lưng anh và Tịch Noãn Noãn đứng trên sân thượng nhìn ra xa.

Góc chụp của bức ảnh này rất tốt, vừa hay chụp được cảnh hai người họ đang đối mặt với nhau, nhìn nhau mỉm cười.

Thẩm Quách lật xem từng bức ảnh một, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả bàn tay đang cầm những bức ảnh, một chút cũng không hề run.

Tôi khẽ cười một tiếng, đối với phản ứng của mình, đúng là một trời một vực.

” Em theo dõi anh ?” Xem ảnh xong, Thẩm Quách ngước mặt lên, ánh mắt lộ rõ sự mất kiên nhẫn và tức giận.

Tôi bị phản ứng của Thẩm Quách làm cho nực cười :”Vậy là xem xong mấy bức ảnh này, anh chỉ nghĩ đến việc truy xét thôi hả ? Thẩm Quách, thực sự là anh, anh thành công khiến em hiểu rõ hơn về cái khả năng đánh trống lãng, chuyển chủ đề của mình.”

” Nhưng vẫn phải để em nói rõ với anh một chút, không phải là em theo dõi anh, chỉ là có người vừa vặn chụp được những thứ này, em mới bỏ tiền ra mua đấy, có vấn đề gì sao ? Anh muốn kiện em xâm phạm quyền lợi của anh sao? Nếu vậy thì mời !”

Thẩm Quách cau mày thật chặt, ” Anh không có ý đó, anh và cô ấy chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường, bọn anh hoàn toàn không có gì hết, em cũng không cần phải vì cô ấy mà mất bình tĩnh.”

“Ha!”

Tôi cười lạnh một tiếng :” Đương nhiên em biết, hai người không có gì hết, không có nắm tay, không có ôm hôn, cũng chưa lên giường với nhau”.

“Nhưng như vậy thì sao? Ôn Mộc Kiều em hèn như vậy à? Cứ phải đợi tới lúc nhìn thấy những thứ khó chịu hơn, bị người ta tát cho một cái rồi mới có thể hăm hở phản kháng sao ?”

” Thật xin lỗi, giới hạn của em không nằm ở đó”.

Ánh mắt Thẩm Quách lạnh như băng, đứng dậy tiến tới gần tôi :” Ôn Mộc Kiều, em rốt cuộc là đang làm loạn cái gì ? Anh đã nói rồi, anh với cô ấy không có gì hết, em còn muốn thế nào ?”

Tôi cau mày lùi lại mấy bước :” Không hiểu tiếng người sao ? Em nói em muốn ly hôn, em không thể nào sống cùng với người có thể lừa dối em bất cứ lúc nào !”.

Thẩm Quách thần sắc bực bội, anh hạ giọng: “Ôn Mộc Kiều đừng có quậy nữa, thu dọn đồ đạc trở về với anh, anh có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Tôi cũng phát hỏa :”Không có chuyện gì sao? Dựa vào đâu mà không có chuyện gì? Anh làm chuyện vô liêm sỉ mà có thể ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng làm loạn với em sao? Ly hôn, ly hôn, em muốn ly hôn, lập tức, bây giờ.”

“Im miệng!” Thẩm Quách lớn tiếng, tôi bị anh làm cho giật mình.

Trong mắt anh bừng bừng lửa giận, “Ôn Mộc Kiều, đừng để cho anh nghe lại hai chữ này, em không phải trẻ con nữa, phải biết chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”

Câu nói này thành công làm tôi tức giận.

Trách nhiệm? sao anh ta dám nói hai chữ này với tôi?

Tôi không suy nghĩ nhiều, cầm lấy túi xách của mình ném xuống đất.

Tôi lao đến, rút một trong những bức ảnh trên bàn ném vào mặt anh.

Trong ảnh, Thẩm Quách đang ăn chiếc bánh bao hấp mà Tập Noãn Noãn mua cho, trên tay cầm một cốc sữa đậu nành, ngày trên ảnh là ngày hôm kia.

“Em mỗi ngày dậy sớm một tiếng, xay cà phê, làm bánh sandwich cho anh, trước giờ chưa hề ngủ nướng một lần, em chăm anh ăn ngon uống ngon, rốt cuộc người ta vứt cho anh một khúc xương thối, anh lại nghĩ đó là cao lương mỹ vị trên đời, không biết đâu là xấu đâu là tốt”.

Lồng ngực tôi phập phồng, sắp bị anh ta làm tức chết.

” Nói với em hai chữ trách nhiệm, Thẩm Quách, anh xứng sao ?”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!