Tôi ngồi vào bàn, ăn chiếc bánh sanwich mà mình tự làm, chỉ cảm thấy vị nhạt như nước ốc.
Nếu như tôi vẫn luôn nhớ tới việc mình xuyên sách thì tôi sẽ không tiếp cận Thẩm Quách, biết rõ sau này anh ấy sẽ thích người khác mà vẫn muốn bên anh, chẳng phải là mù quáng quá sao ?.
Nếu như tới đoạn này tôi mới xuyên sách tới đây, tôi nhất định sẽ đệ đơn ly hôn ngay lập tức, cùng Thẩm Quách và cái mớ hỗn độn đó đoạn tuyệt.
Nhưng, 22 năm, tôi đã theo anh ấy 22 năm, tôi thực sự yêu anh ấy.
Thẩm Quách rất đặc biệt với tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng Thẩm Quách yêu tôi, ngay cả khi không nhiều như tôi yêu anh ấy, nhưng cũng là người duy nhất anh có tình cảm.
Đó cũng là lí do vì sao tôi theo anh nhiều năm như thế.
Bây giờ lại nói với tôi rằng, anh ấy không yêu tôi, lại còn có tình yêu đích thực khác.
Là muốn như nào ?
Lúc này dì giúp việc mở cửa đi vào, nhìn thấy tôi dì liền hỏi :” Trưa nay phu nhân muốn ăn gì? tôi đi mua chút đồ ăn”.
Tôi đột nhiên nghĩ tới gì đó, đứng bật dậy :” Dì Trương, dì nấu mấy món chồng con thích ăn đi, trưa nay con đến công ty anh ấy”.
” Dạ được “
” Dì cứ chuẩn bị đi, con ra ngoài một lát “
” Được”
Tôi mở cửa ngồi vào chiếc xe thể thao màu đỏ rời khỏi biệt thự, đi thẳng tới bệnh viện.
Tháng này kinh nguyệt của tôi bị trễ một tuần, ban đầu tôi cũng không để ý lắm, dù sao thì kỳ kinh nguyệt của tôi vốn dĩ cũng không đều.
Nhưng khi ký ức được hồi phục, tôi chợt nhớ lại.
Trong nguyên tác, Ôn Mộc Kiều có một đứa con, nhưng chính bản thân cô cũng không biết.
Có một lần cô đến công ty tìm Thẩm Quách, vừa mở cửa liền thấy Tập Noãn Noãn đang thắt cà vạt cho Thẩm Quách.
Thực ra giữa họ chẳng có gì cả.
Chỉ là Tập Noãn Noãn vô tình làm đổ cà phê lên người Thẩm Quách, mà Thẩm Quách mỗi ngày đều được Ôn Mộc Kiều thắt cà vạt cho nên anh không biết làm,Tập Noãn Noãn chỉ có thể thắt giúp anh.
Nhưng Ôn Mộc Kiều không biết.
Cô lao như điên về phía trước, nắm lấy tóc Tập Noãn Noãn, giơ tay định đánh cô.
Thẩm Quách làm sao có thể để cô ra tay, anh chụp lấy tay Ôn Mộc Kiều, sau đó nhất định sẽ đẩy cô ra ngoài.
Mà cái đẩy này khiến Ôn Mộc Kiều sảy thai.
Bởi vì mất con, Ôn Mộc Kiều đối với Tập Noãn Noãn càng căm hận.
Hiếm khi Thẩm Quách cảm thấy có lỗi với Ôn Mộc Kiều, anh chuyển Tập Noãn Noãn ra khỏi bộ phận thư kí.
Nhưng tình tiết này không phải vì Ôn Mộc Kiều, mà là để thúc đẩy mối quan hệ giữa Thẩm Quách và Tập Noãn Noãn.
Rốt cuộc, hai người họ một ngày không gặp tựa ngàn thu.
Tôi cẩn thận lái xe tới bệnh viện.
Tôi cùng Thẩm Quách kết hôn đã hai năm nhưng vẫn luôn dùng biện pháp an toàn, đối với việc sinh con, chúng tôi đều ngầm hiểu không quá cưỡng cầu.
Thẩm Quách nghĩ gì, tôi không biết.
Đối với tôi, tôi chỉ muốn cùng anh trong thế giới chỉ có hai người thêm mấy năm nữa.
Chẳng mấy chốc sẽ đến bệnh viện.
Cảm thấy rất mơ hồ, tôi đăng kí số và tới khoa sản.
Sau đó đợi số, nhìn bác sĩ, nộp phí, làm kiểm tra, đợi kết quả.
Toàn bộ quá trình mất hai tiếng, trong hai tiếng đó đầu óc tôi trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra.
Bác sĩ nhìn vào tờ giấy xét nghiệm, nói: ” Từ kết quả, cô đúng là có thai”.
Trong lòng tôi khẽ run lên, tôi vô thức đưa tay sờ lên bụng mình, nơi này vậy mà lại thật sự có một tiểu sinh mệnh, là đứa con của mình và Thẩm Quách.
Dù tôi chưa chuẩn bị tinh thần lắm, nhưng đây nhất định là một bất ngờ kinh hỉ.
Nhưng giờ phút này, tôi lòng tôi lại tràn đầy sự mờ mịt.
Bác sĩ hỏi tôi :” Cô có định sinh đứa bé hay không ?”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, có định sinh hay không ? Đây là câu hỏi kiểu gì vậy ?
Không, đây mà lại là một vấn đề.
Bởi vì tôi đã do dự.
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa bệnh viện tôi mới thoát khỏi trạng thái mơ màng.
Nhìn dòng người bên ngoài người đến người đi, tôi hít một hơi thật sâu, lái xe rời đi.
22 năm tình cảm, hai năm kết hôn, còn có đứa trẻ trong bụng, tôi không muốn phán án tử hình cuộc đời mình chỉ vì cốt truyện của một cuốn sách.
Thẩm Quách, cầu xin anh, đừng làm em thất vọng.
Khi tôi về đến nhà, dì Trương đã chuẩn bị xong bữa ăn.
Vừa đóng hộp, dì vừa cười nói :”Thời nay không có nhiều cặp vợ chồng yêu nhau như cậu chủ với phu nhân, nhìn thôi cũng thấy ghen tị”.
Nếu là tôi của trước kia, tôi nhất định sẽ nở nụ cười, nhưng giây phút này, ngay cả năng lực chuyển động khóe miệng cũng không có.
Từ biệt thự cách chỗ công ty của Thẩm Quách nửa tiếng lái xe.
Khi tôi vừa đến dưới lầu công ty, vừa hay 12 giờ.
Lễ tân biết tôi, nên không cần thông báo, tôi đi thẳng vào thang máy chuyên dụng, tới thẳng tầng 32.
Người đầu tiên nhìn thấy tôi là Từ Nhiên, trợ lý của Thẩm Quách.
Khoảnh khắc cậu ta nhìn thấy tôi, khuôn mặt cậu ta sững lại, trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ, nhưng nháy mắt liền trở lại bình thường.
” Phu nhân, sao cô lại ở đây ?”
Tôi cười nhẹ :” Thẩm Quách đâu ?”
Từ Nhiên nói:” Tổng giám đốc đang ở trong phòng, để tôi thông báo cho anh ấy biết “
Tôi kéo cậu ta lại :” Không cần đâu, để tôi tự đi”
Mặc dù tôi không hay tới công ty của Thẩm Quách nhiều nhưng tôi vẫn biết đường.
Đi tới trước văn phòng của tổng giám đốc, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa.
Ánh sáng trong phòng này rất tốt, vào lúc 12 giờ trưa, ánh nắng chói chang xuyên qua lớp kính trong suốt, đem ánh sáng và hơi ấm chiếu vào trong phòng.
Đứng trước ánh sáng, tôi nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi trên bàn, trước mặt họ là một hộp cơm hình con mèo dễ thương, hai người ngồi rất gần nhau, thân thiết ăn đồ ăn trong hộp cơm.
Cô gái dường như đang nói gì đó, gương mặt mang theo ý cười.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, cẩn thận lắng nghe.
Không biết có phải là bởi vì ánh nắng hay không, mà người đàn ông giờ phút này tựa hồ ôn nhu lạ thường, một loại ôn nhu tôi chưa từng thấy qua.
Sợ bản thân mình nhìn nhầm, tôi lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này.
” Tách !”
Tôi nhẹ “chậc” một tiếng, thôi xong, quên tắt tiếng, cắt ngang cảnh này rồi, thật là đáng chết.
Hai người họ dường như rất bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, vẻ mặt bọn họ đều hốt hoảng vài giây.
Nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Thẩm Quách không chỉ khiến tôi hài lòng.
Tôi nhịn không được, cười phá lên.
Thẩm Quách cau mày nhìn tôi, như thể không hài lòng với sự xuất hiện của tôi.
Aii~, Thẩm Quách à, thật là tổn thương.
Tập Noãn Noãn mặt trắng bệch, đột ngột đứng dậy.
Động tác của cô ấy quá nhanh, mang theo hộp súp bên cạnh đổ xuống.
“A!”
Súp nóng đổ lên chân khiến cô la lên một tiếng.
Thẩm Quách nhanh chóng đứng dậy, kéo cô lùi về sau.
Tôi xoay người rời đi, không muốn nhìn những gì xảy ra phía sau nữa.
Suy cho cùng họ đều là người tử tế, tôi không muốn là kiểu người làm những chuyện mất thể diện như trong nguyên văn.
Từ Nhiên bày ra vẻ mặt căng thẳng đứng sau tôi.
Tôi đẩy hộp cơm trong tay vào lòng cậu ta:” Cho cậu ăn đấy”.
Từ Nhiên vẻ mặt hoảng sợ.
Thay vì rời đi, tôi đến bộ phận thư ký.
Thấy tôi bước vào, mấy người thư ký liền đứng dậy, xem ra bọn họ đều biết tôi.
Như vậy cũng tốt, tôi không cần phải giải thích nhiều.
” Ai là Giang Phương Ninh ?” Tôi hỏi.
Một cô gái nhìn rất mĩ miều, cô ta có vẻ hết sức lo sợ đứng ra :” Phu nhân, là tôi, cô tìm tôi có việc gì sao ?”
Tôi lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô ta :” Tôi rất có hứng thú với món đồ trong tay cô, nhớ liên lạc với tôi “
Giang Phương Ninh kinh ngạc.
Khi tôi bước ra khỏi bộ phận thư ký, Thẩm Quách đã đợi sẵn bên ngoài.
Tôi kìm nén cảm xúc trên mặt, không biểu cảm đi qua anh.
Nhưng anh không có ý định bỏ qua tôi, nắm lấy cổ tay tôi.
Anh hỏi :” Sao em lại tới đây?”.
” Buông ra”
Có lẽ giọng điệu của tôi quá lãnh đạm, dù sao tôi cũng chưa từng nói chuyện với anh ấy bằng giọng điệu như vậy, Thẩm Quách càng nắm chặt tay tôi.
” Kiều Kiều, đừng quậy nữa”
Tôi thở dài một hơi :” Thẩm Quách, hiện tại em không muốn nói chuyện với anh.”
Khuôn mặt Thẩm Quách trở nên khó coi, ánh mắt tức giận nhìn tôi.
Tôi không can tâm đối mắt với anh.
Tôi, Ôn Mộc Kiều, chưa bao giờ là người tốt, sở dĩ tôi dịu dàng và quan tâm đến anh ấy, đơn giản là vì tôi yêu anh ấy.
Bây giờ tôi phát hiện ra, không cần thiết nữa.
Tôi vung tay thoát khỏi Thẩm Quách, không quay đầu lại, đi thẳng một mạch rời khỏi công ty.
Để lại một bình luận