Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TRONG NGOÀI VÒNG VÂY, BÁCH THÁI NHÂN SINH- Chương 1

1.

Sáng sớm thức dậy, như mọi khi, tôi chuẩn bị cho người chồng thân yêu của tôi món bánh sandwich cùng với cà phê xay tay mà anh ấy thích.

Sau đó thắt cà vạt, cài khuy măng-sét cho anh, tiễn anh ra cửa.

Đứng ở cửa, nhìn theo xe đi xa, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, những thứ trước đây bị tôi đưa vào dĩ vãng lúc này đều nhớ lại.

Giờ phút này đầu tôi như được khai sáng, phảng phất như bước vào nơi đốn ngộ*

*Đốn ngộ : là hiện tượng bất ngờ tâm thay đổi từ trạng thái mê tối sang trạng thái sáng suốt và vắng lặng. Sự kiện đó xảy ra cực kỳ bất ngờ và nhanh chóng.

Chuyện là như thế này.

25 năm trước, tôi mang theo ký ức của kiếp trước xuyên vào thế giới trong sách.

Lúc đầu, tôi không biết rằng mình đã xuyên sách.

Cho đến khi có một người đàn ông cười tít mắt nói :” Bảo bảo, sau này chúng ta có tên rồi, chúng ta gọi con là ” Ôn Mộc Kiều ” Ôn trong Ôn Trọng Khang, Kiều trong Kiều Nhã, con thấy thế nào ?”

Ôn Trọng Khang là người đàn ông trước mặt, chính là ba tôi, còn Kiều Nhã, không cần nghĩ, nhất định là mẹ tôi.

Ôn Mộc Kiều, Ôn Trọng Khang yêu Mộc Kiều Nhã.

Nói sao ta, nghe có chút láu lỉnh.

Tuy nhiên cái tên Ôn Mộc Kiều này nghe có vẻ hơi quen tai, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều.

Suy cho cùng thì một cái tên tẻ nhạt không có gì mới mẻ này thì xác suất bị trùng khá cao.

Sau đó ông ấy lại nói :” Con gái ba thật xinh, hôm qua, lão nhị Thẩm còn muốn chúng ta định cho Kiều Kiều làm vợ con trai ông ta, hứ, ông ta nghĩ ngược lại thì còn được”.

Lúc này một giọng nữ trầm ấm truyền đến :” haha, tôi lại nghĩ như vậy cũng tốt, hai nhà chúng ta đều hiểu rõ nhau, sau này cũng không sợ con gái nhỏ bị ức hiếp”.

” Hắn dám, để tôi xem ai dám ức hiếp con gái tôi, tôi liều mạng với hắn”.

….

Sau đó bọn họ còn nói gì nữa, tôi không nghe thấy, những gì còn sót lại trong đầu tôi là cái tên ” Tiểu Quách Hào”

Thẩm

Tiểu Quách Hào

Thẩm Quách

Thẩm Quách ???

Thẩm Quách !!!

Trong khoảnh khắc đó cuối cùng tôi cũng biết cái tên Ôn Mộc Kiều quen thuộc đến từ đâu.

Đấy chẳng phải là nhân vật trong cuốn sách tôi mới đọc trước khi trùng sinh sao?

Đó là cuốn Bá tổng điềm sủng văn.

Với tư cách tiêu phối trong bá tổng điềm sủng văn, một là bá tổng, hai chính là điềm sủng.

Trong sách đó, bá tổng chính là Thẩm Quách, một kẻ không hợp tình người, bất cẩu ngôn tiếu* tổng tài, còn điềm sủng Tập Noãn Noãn, một thư ký nhỏ tràn đầy sức sống, ấm áp.

* Bất cẩu ngôn tiếu: ăn nói có ý tứ; nói năng thận trọng; trang trọng; không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc.

Là một người mới đến nơi làm việc, cô gặp phải vô số thất bại và đả kích trong công việc, nhưng dù vậy, cô vẫn tràn đầy nhiệt huyết và kỳ vọng vào cuộc sống.

Bởi vì sự đơn thuần và kiên trì của cô đã khiến cho tổng tài đại boss suy nghĩ khác và đối xử với cô tốt hơn, không những không trách cô sơ xuất mà còn giúp đỡ cô rất nhiều.

Cứ như vậy, dần dần, đại boss từ sự tò mò ban đầu đối với cô thư ký nhỏ đã chuyển sang tình cảm sâu sắc với cô ấy.

Hai người vì thế bắt đầu một câu chuyện tình yêu lãng mạn.

Và một tình yêu đẹp nếu muốn được bền lâu thì phải có mấy thứ gọi là không thuận mắt góp vào.

Ôn Mộc Kiều chính là ” mấy thứ ” không thuận mắt ấy.

Ôn Mộc Kiều và Thẩm Quách là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Hai người từ nhỏ đã được định hôn, chỉ cần đợi đến tuổi hợp pháp liền kết hôn.

Ôn Mộc Kiều rất yêu Thẩm Quách, nhưng tình cảm của Thẩm Quách dành cho Ôn Mộc Kiều là trách nhiệm hơn là tình yêu.

Có thể nói, trước khi gặp Tập Noãn Noãn, Thẩm Quách hoàn toàn không biết tình yêu là gì, sự nghiệp và tình yêu dường như đã được an bài, chỉ cần đi theo là được.

Nhưng sự xuất hiện của Tập Noãn Noãn giống như một tia nắng, xuyên qua sự tĩnh lặng của một vũng nước và làm khơi dậy cảm xúc mãnh liệt chưa từng thấy trong Thẩm Quách.

Chỉ là hai người họ vô cùng thanh bạch, mặc dù giữa họ tràn ngập bong bóng tình yêu, nhưng họ chưa bao giờ vượt qua ranh giới đạo đức.

Để thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện, đã đến lúc Ôn Mộc Kiều ra sân.

Là một người vợ, cô rất nhanh nhận ra được sự thay đổi của chồng mình, cứ như thế kéo tơ lột kén, tra ra được Tập Noãn Noãn.

Sau đó là các kiểu chèn ép, ức hiếp Tập Noãn Noãn.

Những hành động của cô không những không gây hại gì cho Tập Noãn Noãn, ngược lại còn khiến Thẩm Quách nhận ra tình cảm của anh ấy dành cho Tập Noãn Noãn.

Đến đây tôi chỉ muốn nói một câu :” Làm tốt lắm!”

Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác làm yêu*, Thẩm Quách ngày càng ghét Ôn Mộc Kiều, thậm chí còn muốn ly hôn.

*Yêu : trong tình huống này có nghĩa là làm yêu ma quỷ quái, kiểu yêu tinh đồ á.

Ôn Mộc Kiều sao có thể đồng ý, cô trực tiếp tìm người bắt cóc Tập Noãn Noãn, muốn tiêu diệt luôn cô ta.

Lần này hoàn toàn đụng đến điểm yếu của Thẩm Quách, anh nổi giận lôi đình, dùng thủ đoạn phá đổ Ôn gia, sau đó dùng cách cô hại Noãn Noãn mà trả thù lại cô, ném Ôn Mộc Kiều cho mấy tên côn đồ.

Cứ như vậy, Ôn Mộc Kiều im hơi lặng tiếng mà c.h.ế.t.

Mà Thẩm Quách cùng Tập Noãn Noãn sống hạnh phúc bên nhau, sau này còn sinh được một cặp sinh đôi.

Happy ending!

Con mẹ !

Khi tôi biết mình đã xuyên sách, trong lòng tôi chỉ có một tâm niệm : Quý trọng mạng sống, tránh xa Thẩm Quách.

Và tôi thật sự làm như vậy.

Ờ, trước năm ba tuổi.

Trước năm tôi ba tuổi tôi đã hoàn toàn thể hiện ra sự chán ghét của mình đối với Thẩm Quách.

Nhìn thấy anh ta liền khóc.

Lúc ở gần anh ta liền cắn.

Có sữa liền để dành lại, phun lên người anh ta.

Đến nước tiểu cũng lấy rắc lên người anh.

Cứ thế, Thẩm Tiểu Quách Hào thấy tôi liền muốn trốn đi.

Tôi rất mãn nguyện về lần này, và tôi nghĩ rằng chỉ cần mình kiên trì nỗ lực, nhất định đối với Thẩm Quách có thể trở thành người qua đường.

Nhưng ông trời chống đối tôi.

Vào ngày sinh nhật 3 tuổi của tôi, “bạch” hình như có gì đó đập vào đầu tôi, khoản thời gian đó, tôi đối với việc xuyên sách hoàn toàn không nhớ gì hết.

Những gì còn sót lại trong tâm trong mắt tôi là Thẩm Quách, anh lớn lên trở thành người khiến người khác thèm thuồng.

22 năm sau, tôi trở thành fan não tàn của anh, lúc nào cũng theo sau anh.

Mà anh dường như can tâm tình nguyện bị tôi làm phiền, trước giờ chưa hề cự tuyệt.

Việc này không chỉ dung túng cho cái tính kiêu ngạo của tôi, hơn nữa cứ như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi tiến tới cung điện hôn nhân.

Không, là mộ mới phải.

Đứng bên ngoài biệt thự, tôi ra sức tự nhéo lấy đùi mình một cái đến khi nước mắt nước mũi giàn dụa.

Mẹ nó ! Đẹp đến ngộ* tôi.

*Nguyên văn : 误 – ngộ, trong câu này có nghĩa là đẹp đến mức làm cho ai đó làm điều sai trái.( tui không biết dùng sao nghe vừa thuận tai vừa dễ hiểu nên tui dùng từ Hán – Việt luôn ).

Vào trong biệt thự, trên bàn ăn trong phòng khách đã bày sẵn món bánh sanwich tinh tế cùng với một số món ăn khác vẫn còn nóng hổi.

Cà phê xay tay vẫn chưa động tới.

Tự mình nhớ lại, từ bốn ngày trước, Thẩm Quách đột nhiên bỏ bữa sáng mà tôi làm.

Lí do mà anh đưa ra là : “Sớm quá, chưa đói.”

Tôi không nghĩ nhiều, mỗi sáng vẫn cứ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Tôi cứ nghĩ rằng : lỡ đâu hôm nay anh ấy đói, nếu anh đói mà không có gì để ăn thì phải làm sao ?

Nhưng bây giờ, ký ức đã quay lại, tôi cuối cùng cũng biết lý do.

Không phải anh không đói, mà là anh muốn để bụng đói đến công ty ăn bữa sáng mà Tập Noãn Noãn mang đến.

Tập Noãn Noãn nói uống cà phê vào buổi sáng không tốt, cô ấy còn nói rằng bánh sandwich không nóng, buổi sáng nên ăn đồ nóng.

Tập Noãn Noãn nói : ” Em thích ăn sữa đậu nành bánh quẩy nhất, còn có cháo gạo kê em tự ninh, Thẩm tổng, anh ăn thử đi “

” xí….hừ !”

Tôi xoa xoa ngực, có hơi đau, phải làm sao đây ?


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!