Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CƯỢC TÌNH LỆ ĐẮNG- Chương 4


9

Buổi tối, Phó Khinh Châu ra ngoài có việc, hắn đã bố trí vài vệ sĩ đứng canh ở bên ngoài biệt thự.

Phạm vi hoạt động của tôi chỉ giới hạn trong biệt thự và khu vườn nhỏ phía trước, nơi đầy hoa nhài.

Phòng làm việc ở tầng hai và gác xép nhỏ ở tầng ba là những nơi cấm kỵ, hắn đã dặn tôi không được lại gần đó.

Tôi đoán, hai nơi đó ẩn chứa những bí mật sâu kín của hắn.

Tôi rất muốn vào xem, nhưng lại không dám.

Ít nhất là vào thời điểm hiện tại, tôi vẫn chưa dám vào.

Tôi đã gọi cho Thư Uy cả ngày nhưng không thấy cô ấy bắt máy, tin nhắn cũng không được hồi đáp.

Tôi rất lo lắng không biết là có chuyện gì xảy ra với cô ấy không, nhưng giờ tôi chỉ biết lo lắng mà không biết phải làm gì.

Phó Khinh Châu ra ngoài vào buổi trưa, cả ngày hôm đó hắn không trở về.

Tối cũng không thấy về để ngủ.

Tôi không biết là hắn đã đi đâu, tôi chưa bao giờ dám hỏi về hành tung của hắn.

Nhớ có lần lâu nhất, hắn không liên lạc với tôi suốt một tháng, khi trở về, hắn nhẹ nhàng nói: “Chuyện này hơi phức tạp, tốn chút thời gian.”

“Ồ.”

Trước đây, mỗi khi hắn đi lâu, tôi thường thầm cầu nguyện với những suy nghĩ ác độc, hy vọng rằng, hắn một đi sẽ không trở về, hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ bị một viên đạn bắn trúng.

Lần này cũng không ngoại lệ, từng giây từng phút tôi đều mong hắn có thể biến mất ngay tại chỗ.

Nhưng ông trời chẳng bao giờ để cho người ta toại nguyện.

Khoảng ba, bốn giờ sáng ba ngày sau, hắn đã trở về.

Khi vừa lại gần, tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh từ trên người của hắn.

Hắn ghé lại gần hôn tôi, tôi ngăn cản cơ thể của hắn, hỏi: “Anh bị thương à?”

“Chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu.” Hắn vòng tay ôm chặt tôi, như thể muốn hòa tan tôi vào trong cơ thể của hắn.

“Nếu một ngày nào đó tôi không trở về nữa, em có khóc vì tôi không?” Hắn hỏi.

“Tôi sẽ không.” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc đáp lại, “Cũng như một ngày nào đó khi tôi chết, anh cũng sẽ không khóc vì tôi.”

“Phó Khinh Châu, anh chỉ cần một cô gái biết nghe lời, còn tôi chỉ muốn một người đàn ông có thể lo liệu cho cuộc sống của mình. Giữa chúng ta, ngoài việc mỗi người đều có nhu cầu của riêng mình, còn tình cảm nào khác không?”

“Hừ.” Hắn khẽ cười một tiếng rồi nói: “Quả thật không nên có.”

Hắn buông tôi ra, cởi áo khoác và đi vào phòng tắm.

Tôi liếc nhìn chiếc áo khoác mà hắn để trên ghế sofa, vừa rồi khi hắn ôm tôi, tôi đã chạm phải, bên trong có một khẩu súng.

Tôi kéo chăn ra, bước chầm chậm về phía sofa.

Chiếc áo choàng màu đen đó, chính là món quà tôi đã mua cho hắn.

Vào mùa đông năm ngoái, tôi đã cùng với Thư Uy đi dạo phố, tiện tay mua cho hắn một chiếc áo. Có vẻ là hắn cũng rất thích chiếc áo đó, ba ngày một lần hắn đem đi giặt, và ngoài thời gian giặt, hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo đó từ hôm đó đến giờ.

Đã hai năm trôi qua rồi.

Tôi từ từ bước lại gần, thò tay vào túi áo, nhẹ nhàng lấy ra những thứ bên trong.

Ngoài khẩu súng, bên trong còn một món đồ nhỏ, tôi lấy ra thì thấy đó là một chiếc USB.

Nước trong vòi vẫn đang xối ào ào, bình thường hắn chỉ tắm mất năm phút, nhưng hôm nay do bị thương, hắn sẽ tự xử lý vết thương trong đó theo thói quen.

Tôi đoán, ít nhất hắn cũng cần khoảng mười phút.

Chiếc máy tính ở phía đối diện, chưa đến mười bước chân.

Tôi  cần khoảng năm phút để mở máy tính, kiểm tra chiếc USB, rồi lại bỏ mọi thứ trở lại vào túi, giả vờ như không có chuyện gì và nằm lại trên giường…

Đây là một kế hoạch rất liều lĩnh.

Thậm chí có thể còn mạo hiểm hơn cả việc rút súng chỉa thẳng vào đầu hắn.

Nhưng tôi vẫn quyết định làm như vậy.

Tim tôi đập rất nhanh.

Giây tiếp theo tôi nghe thấy tiếng nước ngừng lại, tôi lập tức đóng máy tính và đặt ổ USB trở lại vị trí cũ.

Nhưng hắn ra ngoài quá nhanh nên tôi không thể quay lại giường được.

“Sao em lại ra đây?” Hắn nhìn tôi và tập trung ánh mắt vào bàn tay phải đang nắm chặt của tôi.

“Tôi đứng dậy đi vệ sinh.” Tôi giả vờ thờ ơ, đi ngang qua người hắn, mở cửa đi vào phòng tắm.

Sau khi vào, tôi ngồi trên bồn cầu và bịt miệng lại để khỏi khóc.

Cánh tay tôi run rẩy không thể kiểm soát và trái tim tôi run rẩy dữ dội.

Đoạn video trên ổ USB dường như đã làm tan nát trái tim vốn mạnh mẽ vốn có của tôi, máu bắn tung tóe khắp nơi, cơn đau khiến tôi gần như nghẹt thở.

Chị gái tôi, giống như những cô gái trong đoạn video, đang nằm trên giường lạnh lẽo, bị dao mổ bụng, nội tạng bị lấy đi, thi thể cuối cùng bị ném xuống sông.

Những cô gái khác còn đau khổ hơn cả chị tôi, vì cuối cùng họ thậm chí không thể giữ được thân xác nguyên vẹn, gia đình họ không bao giờ có thể nói lời từ biệt cuối cùng với họ, thậm chí có người còn không biết họ còn sống hay đã chết.

Họ không biết rằng, những cô gái đó đã trải qua sự tra tấn như vậy.

Và những người giàu có và quyền lực đó, hút thuốc, cười lớn, biến thái, nhìn họ chết.

Đoạn video được quay một cách bí mật, và người quay nó đã bí mật phải chịu sự tra tấn dã man hơn nữa. 

Tôi biết người quay lén bị tra tấn đó.

Tôi nhớ rất rõ, ba năm trước, khi tôi đến nhận thi thể chị gái, có một anh cảnh sát với gương mặt hiền hòa đã an ủi tôi: “Hãy tin chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy lại công lý cho chị gái của cô.”

Một tháng sau khi chị tôi qua đời, tôi tìm gặp anh cảnh sát đó và nói rằng cái chết của chị không phải là một tai nạn, chị đã từng gặp một người tìm kiếm tài năng muốn ký hợp đồng với chị, và người đó có vấn đề.

Tôi đã nói với họ rằng tôi muốn tìm người tìm kiếm tài năng đó để báo thù cho chị.

Anh cảnh sát bảo rằng, việc này rất nguy hiểm và hãy để cho cảnh sát xử lý.

Tôi nghĩ rằng cảnh sát chẳng hề muốn can thiệp vào vụ của chị gái, tôi cảm thấy họ đang cố gắng lẩn tránh tôi, vì thế tôi lén lút đến đây.

Nhưng tôi không biết rằng, họ đã phải hy sinh rất nhiều để tìm ra sự thật.

Video này có vẻ như được ghi lại đặc biệt dành cho tôi.

Có lẽ rằng, hắn muốn tôi thấy kết cục thảm khốc của những kẻ nằm vùng bị bắt.

Hắn là đang cảnh báo tôi, ở bên cạnh hắn, đừng có lòng dạ không trung thực, nếu không sẽ phải chịu đựng nỗi đau như những kẻ bị quay lén, thậm chí cái chết cũng trở thành một điều xa xỉ.

Thế giới này bẩn thỉu hơn tôi tưởng rất nhiều.

Phương pháp của Phó Khinh Châu cũng tàn nhẫn hơn những gì mà tôi nghĩ!

10

Nằm bên cạnh Phó Khinh Châu, tôi đã vô số lần nghĩ đến việc rút khẩu súng ra và giết hắn.

Nhưng tôi không dám, vì tôi hiểu rõ mình không có khả năng đó.

Tôi cũng biết, Phó Khinh Châu có thể không phải là kẻ chủ mưu trong mọi chuyện này, hắn có thể chỉ là con rối trong tay một người đứng sau, hoặc một kẻ lớn hơn.

Sáng hôm sau, khi tôi lướt Weibo, tôi thấy một từ khóa đang chiếm top đầu: #Cố Tử Dịch tự sát#.

Tôi ngẩn người vài giây rồi nhanh chóng nhấn vào để xem.

Trên đó là thông báo từ studio của Cố Tử Dịch, xác nhận anh ta đã nhảy từ căn hộ của mình tự sát.

Dưới bài viết có một số bình luận cho rằng khi tự sát, cơ thể Cố Tử Dịch hoàn toàn trần truồng, nghi ngờ anh ta đã dùng ma túy cả đêm, rồi trong tình trạng đầu óc mơ màng, đã nhảy xuống.

Tất nhiên, cũng có rất nhiều thuyết âm mưu cho rằng anh ta đã đắc tội với một ai đó không nên đụng vào.

“Chuyện gì vậy?” Phó Khinh Châu từ phòng tắm bước ra, thấy tôi vẻ mặt khó xử liền hỏi.

“Cố Tử Dịch… chết rồi…” Tôi lẩm bẩm.

“Ừ, hắn ta đáng chết vạn lần.” Phó Khinh Châu ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu rất nhẹ, như thể một con ruồi hay con kiến đã chết.

Hắn từ từ bước lại gần, ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại khỏi tay tôi, “Đừng xem nữa, dậy ăn sáng đi.”

“Làm sao anh ta lại chết đột ngột như vậy?” Tôi hỏi.

Anh ra chắc chắn không thể tự sát, tuyệt đối không thể.

“Vì có người muốn anh ta chết,” Phó Khinh Châu xoa đầu tôi, “Đây không phải chuyện em nên nghĩ tới, đừng nghĩ nữa.”

Ai là người muốn Cố Tử Dịch chết?

Có phải là hắn không?

Tim tôi đập thình thịch.

Hít một hơi sâu, tôi ngẩng đầu hỏi Phó Khinh Châu: “Thư Uy vẫn ổn chứ, đúng không?”

Tôi rất cần hắn cho tôi một liều thuốc an thần.

“Cô ấy vẫn ổn, tôi cam đoan với em.”

“Vậy thì tốt rồi, chỉ cần cô ấy không sao là được.”

Sau khi nhận được lời cam đoan của Phó Khinh Châu, tôi như được uống một viên thuốc an thần.

Vì tôi biết, hắn sẽ không lừa tôi về những chuyện như thế này.

Hắn không cho tôi đi gặp Thư Uy, rất có thể là vì trạng thái hiện tại của cô ấy không tốt.

Trong những ngày tiếp theo, với lý do dưỡng thương, Phó Khinh Châu bỏ công việc và ở lại biệt thự.

Khi hắn không có mặt, có một dì chuyên nấu ăn đến làm bữa cho tôi, nhưng mỗi khi hắn về, dì ấy lại không xuất hiện nữa.

Trong hai ngày qua, tất cả bữa ăn đều do hắn tự làm.

Trước đây, tôi là người thay đổi món ăn để nấu cho hắn, nhưng mấy ngày nay tôi mới phát hiện ra, hắn lại thay đổi món để nấu cho tôi.
Tôi chưa bao giờ nói với hắn rằng, tôi thích ăn món gì, nhưng mỗi bữa ăn đều có những món tôi yêu thích, hoặc nói đúng hơn, hầu như toàn bộ là món tôi thích.

Ngay cả hương vị cũng đều là vị cay mà tôi thích ăn.

“Diệp Noãn Noãn, cũng thích ăn cay đúng không?” Khi tôi hỏi câu này, rõ ràng cảm thấy tay đang cầm đũa của hắn hơi cứng lại.

Chỉ vài giây sau, hắn liền lấy lại bình tĩnh, nâng tay gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát tôi, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ừ, cô ấy thích ăn cay.”

Người ta bảo, Diệp Noãn Noãn là điều cấm kỵ của Phó Khinh Châu, không ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt của hắn.

Nhưng hắn lại không biết, ba chữ ấy cũng là những gai nhọn đâm vào trái tim tôi, mỗi lần nhắc đến, là một cơn đau nhức xé lòng, từ trong tim ra ngoài da thịt.

“Vậy sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục hỏi, cố gắng làm giọng điệu của mình nghe như đang tò mò, đầy sự hiếu kỳ.

Tôi không để hắn nhìn thấy tay tôi cũng đang run rẩy, thực ra tay tôi đã bắt đầu không còn kiểm soát nổi nữa rồi.

“Sau đó thì, cô ấy đi rồi.” Hắn bình thản trả lời.

“Đi đâu rồi?” Tôi lại hỏi.

“Không biết.”

Nói dối!

Hắn nói với giọng có phần không kiên nhẫn, tôi đành ngừng hỏi, chuyển sang đề tài khác.
“Món thịt bò kho nước hôm nay ngon quá, mềm và thấm gia vị, mai anh có thể làm lại cho tôi ăn không?”

“Được.” Hắn trả lời rồi bỏ đũa xuống, nói thêm: “Ngon thì ăn thêm đi, tôi lên lầu có chút việc, bát đũa em rửa giúp tôi.”

“Vâng.”

Tôi gật đầu, tiếp tục giả vờ ăn uống như không có gì, nhưng ngay khi hắn đứng dậy và rời đi, tôi run rẩy đặt đũa xuống.

Mãi cho đến khi bóng dàng của hắn khuất sau góc cầu thang, tôi không thể kìm nén được nữa, ôm miệng khóc nức nở.

Chị tôi chết thảm như vậy, làm sao hắn có thể không biết được chứ?

Làm sao hắn có thể không biết?

Những ngày tiếp theo, hắn lại bắt đầu bận rộn trở lại.

Hắn không đến công ty, cũng không đến câu lạc bộ, hầu hết thời gian đều ở trong phòng làm việc.

Tuy nhiên, vào buổi trưa và tối, hắn vẫn ra ngoài làm cơm cho tôi ăn trước.

Sáng ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, hắn đưa cho tôi một tấm thẻ và nói: “Cơ thể em đã khá ổn rồi, ra ngoài dạo phố đi, hôm nay thời tiết rất đẹp.”

Suốt ba năm qua, dù là hắn bao nuôi tôi, nhưng cũng không hoàn toàn giới hạn tự do của tôi.

Ra ngoài dạo phố, ăn uống, xem phim, hắn vẫn để tôi đi, tất nhiên là trong phạm vi giám sát của hắn.

Tuy nhiên, tôi rất ít khi ra ngoài, chỉ khi nào Thư Uy đến tìm tôi thì tôi mới đi, vì ra ngoài tôi có thể nói chuyện với cô ấy ở nơi công cộng.

Nhưng giờ đây, mỗi lần tôi nhắc đến Thư Uy, hắn lại chuyển chủ đề, nói rằng cô ấy đang nghỉ ngơi ở bệnh viện và không cho tôi đi thăm.

Lúc này cũng vậy, tôi nói tôi không muốn đi dạo phố, chỉ muốn đến thăm Thư Uy.

“Tôi sẽ bảo Đường Xán đi cùng em, ngoan, nghe lời.”

Đường Xán là nữ vệ sĩ duy nhất bên cạnh hắn.

Vừa nghe thấy hắn nói vậy, tôi biết chắc chắn là tôi sẽ phải đi dạo phố.

“Đưa cô ấy đi dạo, xem phim, thư giãn một chút, ăn tối rồi quay lại.” Hắn đưa thẻ cho Đường Xán.

Sau đó đẩy tôi đi, có lẽ là có ai đó sắp đến, và tôi không thể có mặt ở đó.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!