Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

KHI KÝ ỨC QUAY VỀ- Chương 1

1

Khi tôi vừa mới biết được mình mang thai, thì Trình Khuynh gặp phải một tai nạn xe hơi nghiêm trọng.

Khi tỉnh lại, anh ấy đã không còn nhớ gì về tôi.

Tất cả sự quan tâm và lo lắng của tôi dành cho anh, cùng niềm vui được chia sẻ về việc mang thai dường như bị dập tắt hoàn toàn như một gáo nước lạnh, không còn lại một chút nào.

Anh tươi cười với tất cả mọi người, còn dành ánh mắt dịu dàng cho Tô Thư, người phụ nữ đã âm thầm yêu anh nhiều năm qua.

Trái tim tôi như bị xé rách đột ngột, đau đớn đến mức không thể thở nổi.

Làm sao lại có thể như thế được?!

Tôi và Trình Khuynh là thanh mai trúc mã, ban đầu tôi không yêu anh, vì tôi đã có nam thần trong lòng.

Trong suốt bốn năm đại học, chúng tôi đã ở bên nhau, cho đến khi người đó đi nước ngoài để phát triển sự nghiệp và ở lại mãi mãi bên đó, tôi mới từ bỏ hy vọng.

Với tâm lý trả thù, tôi quyết định kết hôn chớp nhoáng với Trình Khuynh.

Năm đầu mới kết hôn, tôi không thể chịu nổi bất kỳ điểm nào của Trình Khuynh.

Tôi không thích anh ấy lại gần quá, nên anh luôn giữ khoảng cách với tôi, ngay cả khi ngủ cũng chỉ co mình lại bên mép giường.

Tôi ghét mùi mồ hôi của anh, vậy mà lần nào về nhà việc đầu tiên anh làm cũng là đi tắm và thay quần áo, bất kể nắng hay mưa, không khi nào thay đổi.

Tôi ghét mùi thuốc lá, anh liền cai thuốc.

Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh sẽ lặng lẽ như người câm ở trước mặt tôi…

Lần đầu tiên, tôi thực sự cảm thấy xúc động vì Trình Khuynh là vào một đêm đông vô cùng lạnh giá.

Lúc đó đã là 12 giờ đêm, tôi buột miệng nói muốn ăn cá nướng ở cửa Đông, không nói thêm gì mà anh đã lập tức đi ngay.

Anh biết quán nướng đóng cửa, biết nếu có mở thì chỉ cần gọi giao hàng qua điện thoại là được.

Nhưng đêm đó, anh vẫn mang về cho tôi một con cá nướng.

Khi lấy từ trong áo khoác ra, con cá vẫn còn nóng hổi.

Lúc đó, mắt tôi đỏ hoe, tôi hỏi Trình Khuynh: “Anh mua được bằng cách nào vậy?”

“Anh gọi điện cho ông chủ, nói rằng vợ đang mang thai đặc biệt thèm cá của quán ông, không ăn một tối thì ngủ không yên, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé. Ông chủ tốt bụng nên dậy nướng cho anh một con.” Anh mỉm cười giải thích.

“Ai mang thai chứ?!”

Tôi bỗng thấy ngượng ngùng, lần đầu tiên cảm thấy tim mình đập nhanh vì Trình Khuynh.

Khi tôi nhìn thấy mấy vết xước nhỏ trên tay anh, còn cả vài mảnh vảy cá vẫn còn sót lại, nước mắt tôi không thể kìm lại mà cứ thế rơi xuống.

“Sao thế?” Trình Khuynh hốt hoảng nhìn vẻ mặt của tôi, muốn đưa tay lau nước mắt nhưng lại sợ tôi khó chịu, đành sốt ruột đứng đó.

Trong đầu tôi toàn là hình ảnh Trình Khuynh hạ mình xin ông chủ nướng cá cho tôi, rồi tận tụy giúp ông ta làm việc lặt vặt.

Sự quan tâm của Trình Khuynh dành cho tôi, luôn âm thầm như vậy.

Còn tôi, lại luôn xem như không thấy.

“Trình Khuynh, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?” Tôi hỏi anh ấy.

“Nếu em không thích, lần sau anh sẽ chú ý hơn.” Anh vội vàng nói, như thể sợ tôi sẽ tức giận.

Nước mắt tôi lại càng trào ra nhiều hơn.

Thích một người, thích đến mức phải cẩn thận từng chút một ngay cả khi đối xử tốt với người ấy…

Người tuyệt vời như Trình Khuynh rốt cuộc đã bị tôi chà đạp đến mức nào rồi!

Tôi cuối cùng không thể kìm lòng được nữa, nhào vào lòng anh, “Trình Khuynh, em không còn yêu Tần Giang nữa, em muốn yêu anh cả đời.”

Tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, khi Trình Khuynh nghe tôi nói những lời này, đôi mắt anh đỏ hoe lên.

2

Từ đó trở đi, tình cảm của tôi và Trình Khuynh tiến triển vượt bậc.

Lúc ấy, tôi mới nhận ra mình thực sự có thể buông bỏ Tần Giang, nhận ra rằng mình vẫn có thể yêu một người khác, thậm chí còn có thể yêu nhiều hơn, sâu đậm hơn.

Những ngày bên nhau của chúng tôi ngọt ngào lắm, Trình Khuynh đối xử với tôi tốt đến nỗi, nhiều lúc tôi còn ngỡ mình đang mơ.

Nhưng bây giờ, có phải giấc mơ ấy đã tan vỡ rồi không?

Tôi nhìn thấy Trình Khuynh chủ động nắm lấy tay Tô Thư, công khai thổ lộ: “Tô Thư, xin lỗi, anh sẽ không từ chối em nữa.”

Tô Thư là bạn cùng lớp cấp ba với Trình Khuynh, lên đại học, vì muốn theo đuổi anh mà cô ấy đã cố gắng thi vào cùng trường.

Đã có lúc tôi còn thử gán ghép Tô Thư với Trình Khuynh, nhưng cuối cùng lại không thành.

Giờ đây, có phải đây là quả báo không?

Tôi thấy từng giọt nước mắt hạnh phúc của Tô Thư rơi lã chã, cô ấy không nói được lời nào, chỉ liên tục gật đầu thật mạnh.

“Không.”

Cuối cùng tôi cũng không thể kiểm soát được mình, kéo tay họ ra. “A Khuynh, anh nhìn kỹ em đi, em mới là người mà anh yêu. Em là vợ của anh, chúng ta đã kết hôn ba năm rồi, bây giờ em còn đang mang…”

“Đủ rồi, tôi không quen cô.” Trình Khuynh hất tay tôi ra, sự chán ghét của anh dành cho tôi rõ ràng tới mức nhìn thôi cũng có thể thấy được.

“Chúng ta thực sự là vợ chồng, em có giấy đăng ký kết hôn.” Tôi vội vàng đưa tờ giấy kết hôn đã lấy từ nhà ra cho anh, trong lòng đầy xúc động.

Anh nhìn một lần, rồi nhìn thêm vài lần nữa.

Tim tôi đập rất nhanh, rất nhanh.

Nhưng anh lại thản nhiên nói, “Thế thì chắc chắn là tôi bị ép cưới cô.”

Tôi kích động định mở miệng nói tiếp.

Anh lại nói thêm, “Vì ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thấy cô thật đáng ghê tởm.”

“Ầm!”

Bầu trời như sụp đổ vào khoảnh khắc ấy.

Người đàn ông từng có tôi trong từng ánh mắt, từng suy nghĩ, sao có thể nói không còn là không còn nữa?!

Nước mắt tôi không kiềm chế được mà tuôn rơi.

Vậy mà anh ấy vẫn bình thản, chẳng chút động lòng, thẳng tay ném tờ giấy đăng ký kết hôn vào người tôi, “Sau khi tôi xuất viện, chúng ta ly hôn đi.”

Tôi không đỡ được.

Tờ giấy rơi xuống đất.

Trình Khuynh thậm chí không thèm liếc nhìn.

Nhớ lúc đó, chúng tôi mới nhận được giấy đăng ký kết hôn, anh ấy đã nâng niu nó như một bảo vật quý giá.

Tôi nhận thấy, giấy chứng nhận kết hôn của người khác đều vẫn còn mới nguyên.

Còn giấy kết hôn của chúng tôi, lại bị anh lật giở mỗi ngày đến mức đã biến dạng.

“Em sẽ không ly hôn.” Tôi từ chối, kiên quyết nói, “Anh chỉ là mất trí nhớ thôi, đợi đến khi anh nhớ lại, anh sẽ nhận ra rằng người anh yêu từ trước đến giờ luôn là em!”

“Vậy thì tôi mong, tôi sẽ mãi mãi không nhớ rằng mình đã từng yêu cô.”

Trước mắt tôi dần mờ đi, hình ảnh của Trình Khuynh trở nên nhạt nhòa. Tôi không thể nhìn rõ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn của anh, cũng không muốn nhìn rõ điều đó.

Tôi chỉ nghĩ, khi nào đó, nếu Trình Khuynh nhớ lại, liệu tim anh sẽ đau đớn đến mức nào?

Anh sẽ hối hận đến mức nào vì đã từng làm tổn thương tôi.

….

Một tháng sau.

Trình Khuynh xuất viện rồi.

Sau khi xuất viện, anh ấy gầy đi rất nhiều, nhưng trông vẫn khỏe mạnh, sắc mặt rất tốt.

Việc đầu tiên anh ấy làm sau khi ra viện là cùng với Tô Thư đến tìm tôi, để chúng tôi cùng đến Cục Dân chính ly hôn.

Tôi đã tránh mặt anh ấy suốt một tháng, chỉ vì không muốn đối diện với tình cảnh như thế này.

Tôi lấy hết dũng khí nói với anh ấy, “Trình Khuynh, em có thai rồi.”

Trong ánh mắt anh ấy đầy kinh ngạc, giận dữ nói, “Phá đi! Lập tức! Ngay bây giờ!”

Tôi chưa từng thấy Trình Khuynh kích động đến vậy.

Anh ấy vốn dĩ là một người rất ôn hòa.

Chỉ có một lần duy nhất, là khi tôi cố gắng vun đắp cho anh và Tô Thư đến với nhau, anh mới nổi giận với tôi.

Vì vậy, tôi rất rõ ràng rằng, lúc này anh ấy thật sự đang tức giận.

Tức giận vì tôi đã mang thai đứa con của anh ấy.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!