Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

SAO ANH CÒN CHƯA ĐẾN DỖ EM- DIỆP NINH – NGOẠI TRUYỆN

Ngoại truyện Diệp Ninh

Khi tôi nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát, tôi vừa mới xử lý xong việc nước rò rỉ ở nhà bếp.

Tôi tưởng là A Nam đã về và muốn tôi đến đón anh ấy, nhưng cảnh sát lại thông báo rằng anh ấy bị thương nặng và đang trong tình trạng hôn mê.

Lần thứ hai tôi đến Lâm Thành, đội trưởng Vương đón tôi.

Trên đường, anh ấy nói với tôi rằng A Nam đã hồi phục trí nhớ, anh ấy nhớ ra tên của mình và cũng nhớ lại người vợ chưa cưới của mình, nhưng người vợ ấy đã qua đời vì bệnh tật, anh ấy thật sự rất đau khổ.

Nước mắt tôi lập tức trào ra, tôi hỏi: “Vậy anh ấy muốn đi theo cô ấy sao?”

Đội trưởng Vương lắc đầu: “Niệm Nhất sẽ không cho phép cậu ấy làm như vậy, hơn nữa cậu ấy đã hứa trước mặt Niệm Nhất là sẽ tiếp tục sống tiếp.”

“Đây là một tai nạn, cậu ấy bị xe đâm khi đang cứu một bé gái.”

Tôi lau nước mắt, lo lắng đến mức không thể nói nên lời: “Anh ấy bây giờ sao rồi?”

Đội trưởng Vương nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Sau khi gặp bác sĩ, tôi mới hiểu vì sao đội trưởng lại có vẻ mặt như vậy.

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân hoàn toàn không có một chút ý chí muốn sống, gia đình hãy nói chuyện với anh ấy nhiều hơn.”

Nhìn thấy A Nam trên giường bệnh, tôi không biết phải làm sao, chỉ biết gọi tên anh: “A Nam, nhà trọ của chúng ta mới bắt đầu có chút triển vọng, chúng ta mới vừa kết hôn, anh tỉnh lại đi, được không?”

Người trên giường bệnh vẫn không có chút phản ứng, anh ấy đã quyết tâm ra đi, chúng tôi không thể giữ được anh.

“A Nam, xin lỗi, chính em là người đã thay đổi cuộc đời của anh, là do em quá ích kỷ, tất cả đều là lỗi của em, người đáng chết là em, anh tiếp tục sống nhé, được không?”

Dù tôi có nói thế nào, người nằm trên giường cũng không có một chút phản ứng nào.

Nhìn thấy anh ấy trong tình trạng như bây giờ, tôi lại nhớ về lần đầu tiên gặp anh.

Lúc đó, anh được vớt lên từ chiếc thuyền đánh cá của ba tôi, cả người đầy ắp vết thương.

Ba tôi nhân hậu, cho rằng đây là duyên phận, đã cho anh vay rất nhiều tiền để chữa trị, khiến gia đình vốn đã nợ nần lại càng lún sâu vào cảnh nợ nần hơn nữa.

Thời gian trả nợ đã hẹn là cuối tháng, nhưng hôm đó họ đến sớm, mang đi mọi thứ có giá trị trong nhà, phá hủy quán ăn nhỏ của gia đình tôi, còn đánh gãy đôi chân của ba tôi.

Sau khi anh hồi phục, cảm thấy rất áy náy, quyết tâm trả nợ thay cho gia đình tôi.

Chúng tôi cùng nhau cố gắng trong suốt hai năm để trả hết tất cả khoản nợ.

Vừa khi anh chuẩn bị rời đi, thì ba tôi lâm bệnh nặng, lúc sắp qua đời, ông đã giao tôi và quán ăn nhỏ cho anh chăm sóc.

Anh biết di nguyện của ba tôi, im lặng mở rộng quán ăn nhỏ ngày xưa.

Tôi biết anh đã luôn âm thầm tìm kiếm gia đình mình, chúng tôi đã cùng nhau đi báo cảnh sát, nhưng vào thời điểm đó, thị trấn trên đảo còn rất lạc hậu, không tìm được bất kỳ thông tin gì về anh.

Tôi cũng hiểu anh muốn rời đảo để tìm gia đình, nhưng lại bị tôi và quán ăn nhỏ giữ lại.

Sau khi hứa sẽ kết hôn với tôi, anh đã không còn đi tìm kiếm gia đình mình nữa, mà hứa sẽ thực hiện lời dặn dò của ba tôi, chăm sóc tôi thật tốt.

Lúc đó, tôi mới yên tâm.

Tôi thật sự rất sợ anh sẽ rời bỏ tôi mà đi.

Sau này, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt hơn, nhưng sự xuất hiện của đội trưởng Vương và mọi người lại làm tôi lại cảm thấy bất an, nhất là khi nhìn thấy Mạnh Niệm Nhất xuất hiện.

Gần như là một phản xạ, khi ánh mắt của Niệm Nhất nhìn Thẩm Quan Nam, tôi biết họ chắc chắn có một sự liên kết nào đó trong quá khứ.

Nhưng mà, thì sao chứ?

Bây giờ, người đứng bên cạnh Thẩm Quan Nam là tôi, người sắp kết hôn với Thẩm Quan Nam cũng chính là tôi.

Huống chi, qua năm năm chung sống, tôi ít nhiều cũng hiểu được anh.

Anh ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp, là người coi trọng lời hứa hơn bất cứ ai.

Một khi đã hứa sẽ ở bên tôi, anh nhất định sẽ không thay đổi.

Nhưng có lẽ vì một chút tự cảm thấy không yên, có lẽ vì tôi mơ hồ đoán ra rằng người mà Thẩm Quan Nam tìm kiếm suốt những năm qua chính là Mạnh Niệm Nhất, tôi bắt đầu cố tình tiếp cận cô ấy, cố tình tiết lộ với cô ấy về năm năm qua của tôi và Thẩm Quan Nam.

Tôi kể cho cô ấy nghe rằng, Thẩm Quan Nam đã tốt với tôi như thế nào trong năm năm qua, anh ấy yêu tôi đến mức nào, và không lúc nào ngừng tiết lộ rằng, Thẩm Quan Nam rất hạnh phúc khi ở bên tôi.

Thẩm Quan nam hiện tại yêu tôi, và tôi tin rằng, trên đời này, không ai yêu Thẩm Quan Nam hơn tôi.

Ngay cả khi không có tai nạn đó, thực ra tôi cũng đã mơ hồ đoán ra rằng cô ấy chính là người mà Thẩm Quan Nam tìm kiếm bấy lâu nay.

Nhưng Thẩm Quan Nam lại không nhận ra cô ấy, và cô ấy cũng không hề nói ra sự thật với anh.

Tôi cứ tưởng cô ấy là đang giúp đỡ tôi, trong lòng của tôi cảm thấy có chút áy náy, nhưng sau đó lại ngập tràn cảm giác may mắn, may mắn vì mình đã nắm bắt được hạnh phúc của chính mình.

Nhưng tôi không thể ngờ rằng, cô ấy lại mắc bệnh.

Cô ấy không phải là muốn giúp tôi, cô ấy chỉ không muốn làm khó cho Thẩm Quan Nam.

Cô ấy đến tận lúc chết vẫn chỉ nghĩ cho anh ấy.

Tôi nhìn người nằm trên giường bệnh, thốt ra sự thật đã giày vò tôi bấy lâu nay, “Thực ra, việc anh trách em là đúng. Sau khi chúng ta báo án, có tin tức về vụ việc, nhưng tất cả đều đã bị em ngăn chặn lại, vì em thực sự không thể rời xa anh, em thật sự muốn được ở bên anh mãi mãi.”

Tôi lau nước mắt ở khóe mắt: “Bây giờ em mới nhận ra sai lầm của mình, anh và chị Niệm Nhất phải chia lìa hai thế giới, tất cả đều là do em gây ra. Nếu không có sự cản trở của em, có lẽ hai người đã sớm thành đôi, chị Niệm Nhất cũng sẽ không mắc bệnh, tất cả đều là lỗi của em. Anh muốn đi thì cứ đi, em sẽ không ép anh ở lại nữa.”

Khi tôi vừa dứt lời, ngón tay của người nằm trên giường bệnh khẽ động, ngay khi tôi nghĩ anh ấy sẽ tỉnh lại, đột nhiên máy móc trong phòng bắt đầu phát tín hiệu cảnh báo, sau đó, trên màn hình giám sát xuất hiện một đường thẳng…

“A Nam!”

A Nam ra đi, tôi đã chôn cất anh và chị Niệm Nhất cùng một chỗ.

Họ vốn dĩ là một cặp, tất cả đều vì tôi mà họ bỏ lỡ nhau suốt năm năm trời, gặp lại nhau mà không nhận ra người mình yêu.

Tôi là kẻ có tội, điều duy nhất tôi có thể làm để chuộc tội là cho họ một lần nữa có thể tái ngộ.

Còn về phần tôi, nửa đời còn lại sẽ gắn bó với đảo biển, ngày đêm cầu nguyện cho hai người họ.

Từ nay, vĩnh biệt anh, A Nam của em.


Bình luận

2 bình luận cho “SAO ANH CÒN CHƯA ĐẾN DỖ EM- DIỆP NINH – NGOẠI TRUYỆN”

  1. Ảnh đại diện Annie

    Truyện lấy đi nước mắt người đọc. 2 ng yêu nhau mà vẫn ko đến đc với nhau =(( Đọc xong ko chữa lành đc lun Chan ơi 😢

  2. Tui từng xem 1 video có motip tương tự như vậy nhưng cái kết lại đau khổ hơn nhiều lần là : Có một cô gái mới vừa 20 hứa hẹn cùng với chàng trai người yêu của cô ấy – lúc đó anh 22 tuổi .Họ hứa hẹn sau chiến tranh a sẽ về lấy cô nhưng cô chờ a từ khi cô nàng xinh đẹp thuở nào nay tóc đã bạc phơ . Sau bao nhiêu năm chờ đợi thì nhận được tin anh còn sống . Cô ôm tâm trạng vui vẻ tới tìm anh nhưng chàng trai năm nào đã yên bề gia thất con cháu đầy đàn .A ta thì sống hạnh phúc bên vợ con có con cháu nuôi dưỡng còn cô thì một thân một mình đơn độc

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!