Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

SAO ANH CÒN CHƯA ĐẾN DỖ EM- Chương 5: END

9

Ngày thứ ba khi tôi đến đây, tôi đã phải vào viện.

Khi tỉnh lại, đã là chiều tối, xung quanh giường tôi có một vòng người, trong đó có đội trưởng Vương và Thẩm Quan Nam.

Tôi không còn sức để lên tiếng, còn Diệp Ninh thì nói rất nhiều, mắt cô ấy đỏ hoe, tôi thấy có người vỗ vỗ lưng an ủi cô ấy, rồi lại nhắm mắt quay đi.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, là vào lúc nửa đêm, căn phòng tối om, việc đầu tiên tôi làm là sờ vào tóc mình.

Trong bóng tối, có người kéo tay tôi xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc tôi, đột nhiên lòng bàn tay tôi cảm thấy nóng lên, một tiếng nức nở vỡ ra từ người bên giường.

“Chuyện này là từ lúc nào?”

Tôi nhìn vào bóng đen trước mắt, thở dài, “Khoảng nửa năm trước thôi.”

“Sao không nói với chị?”

Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay chị ấy, “Không phải chuyện xấu, căn bệnh này đối với tôi cũng là một sự giải thoát.”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, chị không biết em bị bệnh, chị còn đề phòng em lại gần Quan Nam.”

Tôi vỗ vỗ vào tay chị Lý, “Chị không sai, thực ra tôi cũng không tốt đẹp gì, nhưng đó là Quan Nam đấy! Là người tôi yêu mười năm, suýt nữa đã kết hôn, ai mà chẳng phải tranh giành cho mình một lần.”

Cơn đau thắt ở dạ dày lại dâng lên, tôi cố gắng nín thở, đợi khi cơn đau giảm bớt mới mở miệng, “Nếu không phải vì căn bệnh này, tôi thật sự sẽ làm ầm lên một trận, không thì tôi không cam tâm đâu!”

Tiếng nức nở của chị Lý khiến tôi cảm thấy đau lòng, “Thật sự em không muốn nói cho cậu ấy biết sao? Vẫn còn cơ hội mà, Niệm Nhất.”

Lời nói của chị Lý đột ngột thay đổi khiến tôi có phần lúng túng, tôi cố gắng mở mắt thật to, không để nước mắt rơi xuống.

Dù cho không cam lòng, nhưng tôi vẫn chỉ đành chấp nhận số phận, “Không cần đâu.”

“Chúng ta đều biết, cái chết của bố mẹ Thẩm Quan Nam không phải là tai nạn, mà là sự báo thù. Nếu anh ấy biết được sự thật, anh ấy sẽ đau đớn đến nhường nào! Hơn nữa, với tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ không dừng lại đâu, có thể anh ấy sẽ dốc hết sinh mệnh để…Tôi không muốn anh ấy lại phải chịu thêm tổn thương.”

Tôi hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt nước mắt sắp rơi, rồi nói: “Tôi không thể vừa mới nói cho anh ấy biết tôi là vị hôn thê của anh ấy, rồi ngay lập tức bảo anh ấy đi xử lý hậu sự cho tôi được! Mất đi ba người thân trong một lúc, anh ấy sẽ thế nào? Anh ấy sắp… kết hôn rồi mà!”

Chị Lý ở bên cạnh khóc càng lúc càng nức nở, tôi nắm lấy tay chị, mà chẳng hiểu sao lại muốn an ủi chị: “Đừng khóc vì tôi, khi biết mình mắc bệnh này, tôi thấy mình như được giải thoát. Những nỗi đau từng hành hạ tôi cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi. Chỉ có điều, khi nghe tin tức về Thẩm Quan Nam, tôi mới thực sự cảm thấy mình như sụp đổ. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy ở bên Diệp Ninh, tôi lại đột nhiên thấy may mắn vì mình đã mắc phải căn bệnh này.”

“Này…”

Tôi quay mặt đi, để nước mắt thấm vào gối, “Hơn nữa, chị cũng thấy rồi đấy, anh ấy là A Nam, không còn là Thẩm Quan Nam của tôi nữa. Thẩm Quan Nam thật sự vẫn đang đợi tôi tới tìm anh ấy. Chị Lý, tôi sắp được gặp anh ấy rồi.”

Chị Lý nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, tôi cũng ôm lại chị. “Chị Lý, chị giúp tôi một chuyện được không?”

Cả đêm hôm ấy, chị Lý khóc đến mức không ngủ được, còn tôi, vì đã nói ra bí mật của mình, nên chẳng còn gánh nặng gì, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày thứ tư, tôi thức dậy rất sớm, chị Lý giúp tôi chải tóc giả, tôi bắt đầu thoa thoa, vẽ vẽ lên mặt.

Chị Lý nhìn tôi rồi hỏi: “Còn trang điểm nữa à?”

Từ khi đến đây, ngày nào tôi cũng trang điểm, vì làn da tôi quá tệ, cũng vì tôi muốn trông tươm tất hơn một chút.

“Chỉ thoa qua thôi, nhìn trông cũng có sức sống hơn.”

Chị Lý không nói gì, nhưng lực tay khi chải tóc nhẹ đi nhiều.

Khi Diệp Ninh mang bữa sáng đến, tôi nhận ra cô ấy có vẻ khác thường.

Cả người cô ấy không có sức sống, mặt mũi mơ màng, cuối cùng, khi chị Lý đi  ra ngoài, cô ấy tiến lại gần tôi.

“Chị Niệm Nhất, A Nam là chồng của chị phải không?”

10

Tôi cầm bát cháo, đôi tay run lên, vừa định lên tiếng thì cô ấy đã nói: “Em không cố ý lục lọi trong tủ của chị đâu, em chỉ định lấy đồ thay cho chị thôi.”

Tôi đặt bát cháo xuống, nhìn cô gái trước mặt đột nhiên bật khóc, lòng đau như cắt.

“Là em đã cướp mất anh ấy, anh ấy lẽ ra phải là của chị, là em đã chiếm hữu anh ấy suốt năm năm qua. Thật sự xin lỗi, chị Niệm Nhất… thật sự xin lỗi…”

Cô gái hiền lành trước mắt tôi khóc đến nỗi không còn hình dạng gì nữa.

“Diệp Ninh, cô chẳng có lỗi gì với tôi cả. Người yêu của cô là A Nam, người yêu của tôi là Thẩm Quan Nam, cô đâu có cướp thứ gì của tôi đâu.”

“Nhưng A Nam chính là Thẩm Quan Nam!”

Tôi lắc đầu, dùng tay lau nước mắt cho cô ấy, “Không, người yêu cô là A Nam, còn người yêu tôi mới là Thẩm Quan Nam. Tôi nói anh ấy không phải thì là không phải. Tôi đã liều mạng cứu cô, không phải để nhìn cô rút lui khỏi hôn lễ này.”

Diệp Ninh muốn chờ Lý quay lại rồi mới chịu đi, lúc ra về mắt cô ấy vẫn còn đỏ hoe.

Chị Ly chiều nay về nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ mang cơm đến.

Tôi không ngờ người mang cơm lại là Thẩm Quan Nam.

Lúc nhìn thấy anh bước vào, tôi còn thở phào vì mình đã trang điểm, nhưng cũng lo lắng sợ tóc giả của mình bị lệch, nên tranh thủ lúc anh quay đi mà chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần.

Trong thùng giữ ấm là cháo trứng dễ tiêu hóa, còn có bánh bao nhỏ ngọt mùi sữa và sườn kho, chắc anh không biết tôi ăn được gì, nên đã làm hai phần.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là có cả món tráng miệng, khoai lang phô mai.

Tôi thật sự rất muốn nếm thử sườn kho anh làm, không biết lần này anh có cho nhiều nước tương quá không, nhưng cái dạ dày của tôi chỉ có thể chứa được một chút cháo trứng mà thôi.

Tôi ngồi trên giường, Thẩm Quan Nam đứng trước cửa sổ, chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, nhưng lại không hề cảm thấy lúng túng.

Trước đây, có những lúc chúng tôi ngủ trưa đến tận hoàng hôn, tôi ngồi bên cửa sổ chơi guitar, còn anh nằm trên giường nhìn tôi, không nói lời nào, chỉ vì chúng tôi hiểu nhau quá rõ.

Hôm nay, thật hiếm hoi khi dạ dày tôi hoạt động tốt, ăn hết sạch chén trứng hấp.

Khi tôi định với lấy khoai lang phô mai, anh đã đi tới đưa nó cho tôi.

“Cảm ơn anh,” tôi nói.

“Không cần cảm ơn, cô đã cứu Diệp Ninh, tôi mới là người nên cảm ơn cô.”

Khoai lang phô mai vốn ngọt ngào, giờ đây lại đắng ngắt trong miệng.

Ăn qua loa vài miếng rồi kết thúc bữa tối, tôi biết anh có điều muốn nói, nhưng cuối cùng anh chỉ nói bốn từ, “Mau chóng hồi phục.”

Tôi biết lúc này mình nên nói vài lời chúc phúc – chúc mừng hạnh phúc, bách niên giai lão… nhưng lại chẳng thốt ra được một chữ nào.

“Cảm ơn anh, mong hai người…,” tôi cố lấy sức mới có thể tiếp tục, “sống thật hạnh phúc.”

Xin lỗi anh, đây là lời chúc lớn lao nhất mà em có thể nói ra.

Thẩm Quan Nam gật đầu, xách chiếc bình giữ nhiệt rồi rời đi.

Ánh mắt tôi vẫn dõi theo bóng lưng anh, đến khi anh đóng cửa lại, tôi rút kim truyền, lê đôi chân đau đớn bước cà nhắc đến bên cửa sổ, bóng lưng của anh lại hiện lên trong tầm mắt tôi.

Tôi tham lam nhìn theo, muốn khắc sâu bóng hình đó vào tâm trí mình, bởi vì đây sẽ là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh.

Ngày thứ năm đến đây là ngày cưới của Thẩm Quan Nam và Diệp Ninh.

Nghe nói chỗ ngồi của tôi ở hàng đầu, nhưng rất tiếc, tôi đã lên tàu rồi.

Vé tàu là tôi mua từ trước, quay trở về lại Lâm Thành.

Vừa ngồi xuống không bao lâu thì cơn đau dạ dày lại bắt đầu.

Những ngày này, tần suất đau dạ dày ngày một tăng, tôi biết việc nhờ chị Lý giúp đỡ có lẽ sắp đến lúc phải hoàn thành rồi.

Kể từ khi bên Thẩm Quan Nam, tôi trở nên yếu đuối, chút đau nhức nhỏ nhặt cũng có thể khiến tôi bực bội.

Bạn bè của anh đều nói anh có tính cách khó chịu, nhưng từ khi yêu tôi, anh lại trở nên dịu dàng đến mức không có chút cáu gắt nào.

Dù tôi có vô lý thế nào, anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành.

Tôi thực sự bị sự chăm sóc ấy làm cho xiêu lòng.

Mỗi lần, anh đều ôm tôi thật chặt, giọng trầm thấp ghé sát bên tai, tôi nghe thấy anh gọi tôi là “bảo bối,” phút chốc cơn đau dường như tan biến.

Nhưng giờ đây, tôi đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, ngón tay nắm lấy bụng siết chặt đến trắng bệch cả đốt ngón tay.

Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ xót xa không chịu nổi, sẽ ôm đầu tôi vào ngực, giống như lần tôi bị mảnh kính đâm vào tay hồi đại học, không ngừng dỗ dành tôi với tất cả sự kiên nhẫn của mình.

Nhưng giờ đây, nỗi đau trên cơ thể này còn gấp trăm lần so với lúc bị mảnh kính cắt vào da thịt.

Tôi gục xuống bàn, khẽ gọi tên anh: “Thẩm Quan Nam, sao anh còn chưa đến dỗ em?”

Tàu cứ thế chạy về phương Bắc, dưới tác dụng của thuốc giảm đau, tôi thiếp đi, tôi mơ, mơ thấy mình quay lại những năm cấp ba, gặp lại Thẩm Quan Nam ở tuổi mười tám, ánh mắt ấy chỉ có mình tôi, Thẩm Quan Nam ấy, chỉ yêu mỗi mình tôi.

Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng trong tuổi thanh xuân của mình, người đầu tiên tôi gặp vẫn sẽ là Thẩm Quan Nam.

HẾT!


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!