Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

SAO ANH CÒN CHƯA ĐẾN DỖ EM- Chương 4

7

5 năm!

Tôi đã từng mơ tưởng biết bao nhiêu lần về việc Thẩm Quan Nam quay lại bên tôi, nhưng khi anh xuất hiện, tôi lại phải đẩy anh ra xa!

Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?

Tại sao lại là tôi chứ?

Cảm xúc dâng trào khiến dạ dày của tôi quặn lại, cổ họng tôi nặng trĩu, một mùi tanh của máu lan tỏa.

“Niệm Nhất, em sao vậy? Mở cửa đi.”

Tôi chống tay vào tường, cố gắng đứng dậy, bình tĩnh ấn nút xả nước, vội vã sửa lại lớp trang điểm đã bị nước mắt làm nhoè, rồi bước ra ngoài như một người bình thường.

“Tôi không sao đâu, chỉ là vô tình bị ngã thôi.”

Ánh mắt thương xót của chị Lý làm trái tim tôi thắt lại.

“Trước mặt chị, em không cần phải kiềm chế đâu.”

Tôi quay mặt đi, “Tôi thật sự không sao mà.”

Chị Lý nhìn tôi, giống như muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, cuối cùng chỉ vỗ vỗ tôi rồi bảo tôi quay lại giường.

Khi chị ấy quay đi, tôi lại nhìn thấy thứ trên bàn: tấm thiệp mời màu cam, đám cưới vào lúc hoàng hôn, tất cả lẽ ra phải thuộc về tôi!

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy nghẹn ngào, tôi thật sự không cam tâm.

Cảm xúc trong tôi bùng lên, tôi vội vàng chạy ra ngoài, lao thẳng đến phòng khách.

Tôi phải nói tất cả với anh, tôi mới là vị hôn thê của anh!

Gió biển mặn chát thổi qua, khiến làn da trên mặt tôi rát buốt.

Tiếng cười của Diệp Ninh từ trên lầu vọng xuống, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Quan Nam đang nhẹ nhàng sấy tóc cho Diệp Ninh, động tác dịu dàng mà tràn đầy yêu thương ấy sao mà quen thuộc tới thế.

Diệp Ninh thoải mái dựa vào anh, trong khi tôi, người từng được ôm ấp trong vòng tay ấy, giờ lại trở thành kẻ đứng ngoài cuộc.

Tôi đứng sững lại, không thể động đậy, bị tiếng cười ấy đóng chặt trong lòng.

Nếu… nếu tôi nói với anh, tôi mới là vị hôn thê của anh, thì Thẩm Quan Nam – một người đàn ông có trách nhiệm – sẽ đối diện với tôi thế nào?

Tôi không muốn anh thương hại tôi, tôi chỉ muốn Thẩm Quan Nam yêu tôi.

Khi tôi lấy lại được bình tĩnh và quay lại, đã là khuya, nhưng chị Lý vẫn chưa ngủ.

“Chính là Quan Nam tự mình phát hiện ra. Dù cậu ấy mất trí nhớ, nhưng vẫn không quên được nghề cũ của mình.”

“Tôi biết.”

Thẩm Quan Nam luôn thông minh, làm sao mà anh không nhận ra đội trưởng Vương có ý định tiếp cận, dù là vô tình hay cố ý.

“Bố mẹ anh ấy thì sao? Đội trưởng Vương đã nói gì với anh ấy chưa ạ?”

Không gian im lặng vài giây, rồi mới có câu trả lời: “Nói là do tai nạn xe cộ.”

Tôi gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Lý do này ít ra còn có thể chấp nhận được.

“Quan Nam nói, xong đám cưới sẽ về Lâm Thành cùng chúng ta.”

Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng: “Lập gia đình rồi, chắc anh ấy nên dẫn vợ về thăm bố mẹ…đó là chuyện nên làm.”

“Quan Nam có hỏi em không?”

Tôi lại nhớ đến người đợi tôi ở cửa lúc nãy.

“Hỏi rồi, tôi không nói gì cả, yên tâm đi.”

“Niệm Nhất, em biết chúng tôi không phải có ý đó.”

Tôi ôm lấy bụng đang đau nhói, cơn đau lan ra từ trong dạ dày.

“Nhưng mà tôi lại chính là có ý như vậy.”

Từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi tám tuổi, tròn mười năm, Thẩm Quan Nam đã trở thành một phần trong cuộc đời tôi.

Anh như những dây leo quấn chặt vào ký ức quan trọng nhất của tôi, giờ đây bị xé ra, máu me be bét, nỗi đau tột cùng, muốn chết đi cho xong.

Ngày thứ ba tôi đến đây, chứng mất ngủ lại quay về với tôi.

Tôi trằn trọc không ngủ được suốt đêm, trời sáng, chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ cưới của họ.

Sáng sớm, giọng nói của Diệp Ninh đã vang lên trong sân, cô ấy đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới.

“Ở đây, em muốn một cổng hoa, phải là hoa hồng đỏ. Thảm đỏ dài bao nhiêu nhỉ? Bảng nền cần to cỡ nào? A Nam, nếu không có tường ảnh, anh sẽ xong đời đấy nhé!”

Tiếng cô ấy không ngừng vang lên, tôi cố gắng nhấn mặt vào chăn, nhưng âm thanh đó vẫn xâm nhập vào tai tôi không ngừng.

Thực ra chúng tôi cũng đã có một đám cưới, con đường hoa lúc đó là những đóa nhài trắng anh dùng để cầu hôn tôi.

Bó hoa cầm tay là do Thẩm Quan Nam tự tay làm, là những bông lan cam, thơm nhẹ nhàng, mang một chút ngọt ngào.

Ghế ngồi của khách mời cũng được thắt những dải lụa cam, món ăn là thực đơn mà chúng tôi thay đổi tới bốn lần mới quyết định được.

Ngay cả kẹo cưới, chúng tôi cũng đã cùng nhau chọn, chiếc hộp kẹo còn in hình chúng tôi dưới dạng tranh biếm họa.

Anh nắm tay tôi bước qua con đường hoa dài, tay anh ấm áp nhưng lại không kìm nổi sự run rẩy.

Chỉ là một buổi tập, vậy mà anh lại căng thẳng đến thế.

Mọi thứ đều suôn sẻ như vậy, nhưng thật trớ trêu, tối hôm đó, anh còn chưa kịp đeo nhẫn cưới cho tôi, cũng chưa kịp nhìn tôi trong chiếc váy cưới thêu tên anh.

Anh không ngừng xin lỗi tôi, nói rằng anh sẽ chỉ đi một tuần thôi, chỉ một tuần, rồi anh sẽ về cưới tôi.

Và tôi cứ thế đợi, đợi mãi, đợi suốt năm năm, để rồi nhận được tin anh cưới người khác.

Khi tôi trang điểm xong và bước ra ngoài, trong sân có rất nhiều người đang bận rộn chuẩn bị.

Ngay khi nhìn thấy tôi, Diệp Ninh lập tức chạy tới, “Chị Niệm Nhất, có một việc nhỏ cần em cần chị giúp.”

Tôi không thể nào ngờ được, việc mà Diệp Ninh nhờ tôi giúp lại chính là… hôn lễ của cô ấy.

8

Trên tấm phông nền trắng, tôi thuần thục lấy bảng màu, chọn ra những màu sắc cần thiết, chỉ vài nét vẽ, tôi đã phác họa xong một đường viền của mặt trời lặn.

“Xong rồi, xong rồi, Chị Niệm Nhất, chị vẽ đẹp quá! Nếu không phải phải dán ảnh lên, em thật sự muốn chị vẽ đầy luôn.”

Tôi cất cây cọ đi, “Ảnh?”.

Diệp Ninh quay lại, “Đây là những tấm ảnh của em và A Nam trong suốt năm năm qua.”

Diệp Ninh bắt đầu dán từng tấm ảnh lên phông nền, cô ấy là một cô gái dễ gần, hoặc có lẽ vì cô ấy muốn chia sẻ hạnh phúc của mình với tất cả mọi người, nên cô ấy cứ thế nói mãi về họ, về năm năm qua của hai người họ.

“Đây là tấm ảnh khi A Nam mới xuất viện, người gầy đến mức không thể gầy hơn, nhưng lại cực kỳ hung dữ. Em đã cứu anh ấy, anh ấy trả ơn bằng cách làm việc cho em. Thực ra, người đầu tiên động lòng là em, em đã theo đuổi anh ấy suốt hai năm, mỗi lần anh ấy từ chối đều có lý do giống nhau.”

Diệp Ninh gãi đầu, “Anh ấy nói là quên mất một chuyện rất quan trọng, chưa tìm ra được nên không muốn nghĩ đến chuyện gì khác.”

Bỗng nhiên tôi nhớ lại lời mà anh nói khi cầu hôn tôi: “Niệm Niệm, có một chuyện rất quan trọng, rất quan trọng, cần em giúp, mà chỉ em mới có thể làm được.”

“Chuyện gì vậy?”

“Em làm vợ anh nhé.”

Tôi nhìn vào tấm ảnh trong tay, giọng nghẹn lại, “Chuyện rất quan trọng đó, đã tìm thấy chưa?”

Diệp Ninh lắc đầu, “Chưa ạ, anh ấy chẳng nhớ gì cả, em đã cùng anh ấy tìm kiếm suốt ba năm, rồi hai người bọn em cũng trải qua một số chuyện không hay, anh ấy thấy thương xót em, cô gái già này, nên đành kết hôn với em đó.”

Một lúc lâu, tôi mới nghe thấy chính giọng của mình, “Xem ra… cũng không quan trọng lắm.”

Diệp Ninh lập tức phản bác, “Không phải đâu ạ, với Thẩm Quan Nam, chuyện đó rất quan trọng, anh ấy cực kỳ ghét bệnh viện, thế nhưng vì chuyện đó, anh ấy đã chịu đựng ba năm điều trị ở bệnh viện, không ngừng nghỉ.”

Trong tấm ảnh trước mắt, Thẩm Quan Nam đứng bên bờ biển, ánh nắng chiếu trên người anh, nụ cười của anh vừa điên cuồng vừa tự do, tôi như nhìn thấy được một Thẩm Quan Nam của năm 18 tuổi, chàng trai ấy ngông cuồng và kiêu ngạo, chỉ có điều, lại cúi đầu trước cô gái của anh.

Tôi nâng tay lên, chạm vào bức ảnh, lòng đau đớn.

“Hà tất phải vậy?Quên đi rồi thì có nghĩa là không quan trọng.”

“Chị Niệm Nhất, chị ký tên đầu tiên đi!”

Chiếc bút ký màu cam trong tay tôi lúc này nặng như vàng.

Tôi cầm bút, không sao cử động được, “Thôi, chữ của chị xấu lắm.”

Những bó hoa cưới cần phải đặt trước, mà Thẩm Quan Nam lại rất bận rộn, anh tất bật lo chuẩn bị cho đám cưới với Diệp Ninh, thế là Diệp Ninh kéo tôi đi cùng.

Thực ra tôi muốn từ chối, nhưng lại muốn nghe cô ấy nói về năm năm qua của anh.

Tiệm hoa nằm ở thị trấn, không lớn lắm nhưng hoa thì nhiều vô kể.

“Ông chủ Vương, một nghìn bông hồng đỏ, dùng vào ngày kia.”

Có vẻ là người quen, ông chủ làm dấu OK bằng tay, “Mới có hoa cỏ nhài, tươi lắm, cô có muốn lấy vài bông không?”

Diệp Ninh lắc đầu, “Tôi thích hoa có mùi thơm nồng nàn, màu sắc tươi tắn, cái này không phải hoa dành cho tôi.”

Cô gái trước mặt như một bông hồng đỏ, nồng nhiệt và đầy sức sống, có thể chữa lành mọi vết thương, kể cả vết thương trong lòng người ta.

Khi ra khỏi tiệm hoa, tôi vẫn mua hai bông hoa nhài, cánh hoa màu cam nhẹ nhàng tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Trên con đường, có một quầy trái cây bán dọc theo lề, Diệp Ninh ngồi xuống nhặt vài quả măng cụt.

“A Nam thích ăn măng cụt lắm, mua thêm cho anh ấy vài quả.”

Chúng tôi sống ở thành phố phương Bắc, trái cây quen thuộc ở đây là táo và lê, tôi cũng chẳng ngờ rằng anh lại thích ăn măng cụt, loại trái cây của miền Nam.

Ngoài khuôn mặt của anh, dường như tất cả những gì còn lại đều không phải là người tôi từng biết, không phải là Thẩm Quan Nam của tôi nữa.

Tiếng gầm rú của chiếc xe máy vọng lại từ phía xa, chiếc xe máy chao đảo, lao vút qua con hẻm chật hẹp, phía sau là hai cảnh sát.

Xe máy nhanh chóng áp sát, nhưng người lái không hề có ý định giảm tốc.

Vừa khi tôi định đứng dậy, chiếc xe đã vút qua, sát ngay bên cạnh tôi, vạt áo của tôi suýt bị quệt.

Tôi dùng hết sức mình để đẩy cô ấy ra, nhưng ngay lập tức, cơn đau từ cú va chạm xé nát cơ thể tôi.

Tôi bị đẩy văng vào quầy trái cây, rồi cùng những trái cây rơi vãi, ngã ra đất.

Khoảnh khắc ấy, điều duy nhất hiện lên trong đôi mắt của tôi là những bông hoa của mình bị giày xéo dưới chân người ta.

“Chị Niệm Nhất!”

Chương sau có pass, nhận pass tại ĐÂY nha mọi ngừiii


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!