Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

SAO ANH CÒN CHƯA ĐẾN DỖ EM- Chương 3

5

Khi tôi bước ra khỏi cửa của căn nhà nghỉ, tiếng cười của Diệp Ninh vẫn còn vang vọng phía sau, cô ấy đang kể với chị Lý về quá trình A Nam cầu hôn.

Tôi tăng tốc bước đi, như thể có quái vật phía sau đang đuổi bắt.

Tôi tìm một khoảng đất trống, dựng giá vẽ lên, vừa cầm lấy bảng màu, đầu óc bỗng chao đảo.

Tôi lấy hộp thuốc từ túi ra, nuốt một viên, cảm giác khó chịu mới dần dần biến mất.

Từ nhỏ tôi đã không phải là người may mắn rồi.

Tôi không có bố mẹ, không có bạn bè, chưa bao giờ trúng xổ số hay được tặng quà gì.

Tôi đã từng nghĩ rằng, thần may mắn ghét bỏ mình, nhưng ngay ngày hôm đó…

Tôi bắn trúng con thú nhồi bông mà mình đã yêu thích từ lâu, được uống trà sữa miễn phí, còn trúng giải thưởng 5000 tệ khi đập quả trứng vàng trong siêu thị.

Ngay cả lon coca tôi mua cho Tiểu Mỹ cũng là được tặng “thêm một lon miễn phí.”

Tiểu Mỹ nhìn tôi cười tít mắt, “Nữ thần may mắn, đều nhờ có cậu.”

Tôi không thể tin được, một người từ nhỏ đã luôn xa lánh vận may như tôi sao có thể gặp may đến thế.

Nhưng ngay lúc chiếc xe của chúng tôi vừa rẽ ngoặt, xe bất ngờ mất kiểm soát lao về phía trước.

Nhìn bức tường đang đến gần, tôi hoảng sợ hét lên.

Bùm

Chiếc xe đâm mạnh vào bức tường, một cách bất ngờ, cú va chạm hầu như không có cảm giác gì.

Từ kẽ tay tôi, tôi mơ hồ nhìn thấy một tia sáng cam le lói, ánh sáng và hương hoa lan tỏa ra, rơi xuống người đàn ông đứng ở giữa, trên người đang mặc bộ vest sang trọng.

Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, cho đến khi anh ấy bước tới mở cửa, tôi vẫn còn nhớ rõ câu nói đầu tiên mà anh ấy dành cho tôi, anh nói: “Bạn học Mạnh, đến giờ rồi.”

Đó là mật mã của chúng tôi.

Đến giờ ăn cơm rồi, đến giờ tan học rồi, đến giờ hôn nhau rồi, đến lúc em cưới anh rồi, đến lúc anh cưới em rồi.

Tôi được anh bế ra khỏi xe, bên tai là tiếng vỗ tay không ngừng, vậy mà một người đã trải qua bao nhiêu sinh tử như anh, lại nói không ra lời, bối rối lạ thường.

“Niệm Niệm, hôm nay em có vui không?”

Tôi nghẹn ngào đến mức không thốt nổi một lời, chỉ biết gật đầu liên tục.

Anh cười, nụ cười gian xảo không thể che giấu, “Niệm Niệm, có một chuyện rất quan trọng, rất quan trọng, em phải giúp anh làm. Chỉ có em mới làm được.”

Tôi nhìn anh, “Chuyện gì vậy?”

“Làm vợ anh đi.”

“Cưới anh, anh sẽ khiến em mỗi ngày đều may mắn như thế này.”

“Hơn nữa, anh còn tặng thêm nữa, có thể là tặng ba cũng không chừng đấy!”

Thật kỳ lạ, giữa tôi và Thẩm Quan Nam, có nhiều chuyện cứ thế tự nhiên xảy ra, không cần phải chuẩn bị hay suy tính trước.

Cứ như thể, tôi biết chắc chắn anh sẽ cưới tôi, anh cũng biết, tôi chỉ muốn gả cho anh mà thôi.

Hôm đó, sau khi cầu hôn, trên đường trở về, anh mua một tấm vé số và nói với tôi:
“Nếu như trúng số, ba mươi triệu sẽ là của em.”

“Nếu không trúng thì sao?” tôi hỏi anh.

Anh nhìn tôi, nét mặt bình thản, “Thì đó là vì cưới em mà anh đã tiêu hết tất cả vận may của mình.”

Tôi bật cười, nghiêm túc đáp lại: “Em luôn cảm thấy vận may của mình không tốt, hóa ra là vì tất cả đều được dành để gặp anh.”

Anh mỉm cười, tựa như biết trước tôi sẽ nói như vậy, “Đúng vậy! Em đã dành cả mười tám năm vận may mới gặp được anh. Hy vọng em sẽ trân trọng anh.”

Tôi quay sang hôn anh, vẻ mặt thật nghiêm túc nói: “Em sẽ làm như vậy.”

Khi mặt trời lặn xuống, tôi tham lam nhìn vào vệt đỏ rực trên bầu trời, lời nói còn vương lại trong không gian, chỉ là người xưa đã không còn ở đó nữa.

Khi tôi mang theo bảng vẽ quay trở về, bên ngoài ngôi nhà trọ đã sáng đèn.

Khi bước đến gần, tôi thấy có một bóng người đứng ở cửa, những điểm sáng đỏ rực như những ngôi sao lơ lửng trên không trung, mùi thuốc lá nồng nặc trôi vào mũi, tôi nhíu mày nhìn người ấy.

Khi anh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, tôi bất ngờ thấy một tia hoảng hốt trong ánh mắt của anh.

Anh vội vã dập tắt điếu thuốc, rồi không tự nhiên vươn tay ra vỗ vào sau gáy, giống hệt như mỗi lần tôi bắt gặp Thẩm Quan Nam đang lén lút hút thuốc.

Tôi đứng im, dùng hết sức bình sinh để kìm nén cảm xúc, nhưng ngay khi chúng tôi sắp lướt qua nhau, tôi nghe thấy anh nói: “Mạnh Niệm Nhất, tôi nhớ cô.”

6

Một tiếng nổ vang lên, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người như dồn hết lên não.

Là Thẩm Quan Nam của tôi đã trở về rồi sao?

Tôi cứng ngắc quay người lại, bả vai và cẳng chân vô thức run rẩy, trái tim cũng theo đó mà loạn nhịp.

Hai chữ “Quan Nam” đã ở ngay trên đầu lưỡi, nhưng khi ánh mắt lạnh nhạt của anh chạm vào tôi, mọi thứ đều im bặt.

Thẩm Quan Nam chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.

Mỗi lần anh nhìn tôi, luôn mang theo một nụ cười dịu dàng, đôi mắt chứa đựng sự ấm áp, như thể bao bọc lấy tôi trong đó.

Nhưng giờ đây, cái cảm giác bất ngờ của nỗi buồn và niềm vui đan xen lại khiến trái tim tôi như thắt lại.

Tôi cúi đầu, cố gắng không để anh nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của mình.

“Đội trưởng Vương đã nói cho tôi rồi, nhưng anh ấy không nhắc gì nhiều đến cô,” Anh từ từ phân tích, “Tôi cảm thấy cô rất quen thuộc, nhưng không phải là quen theo kiểu đồng nghiệp. Mỗi lần gặp cô, tôi luôn cảm thấy có lỗi, thậm chí còn có chút sợ cô. Cô biết, tôi bị dị ứng với nấm, mà sợi dây đỏ trên cổ cô lại  giống hệt sợi dây trên cổ tôi.”

Sợi dây đỏ đó là chúng tôi cùng nhau đi cầu ở chùa Tiên Yên, tôi cầu anh bình an, còn anh cầu cho tôi có được điều mình mong muốn.

Trên sợi dây là hai chiếc bạc nhỏ, khắc chữ viết tắt tên của hai chúng tôi.

Tôi đã quên mất, Thẩm Quan Nam là một cựu trinh sát, mặc dù đã mất đi ký ức, nhưng bản năng cảnh giác vẫn còn đó.

Tất cả mọi thứ, từ thái độ nhiệt tình thái quá của đội trưởng Vương đến sự bất thường trong cách cư xử của mọi người, đều không thể thoát khỏi con mắt sắc bén của anh.

Chắc chắn anh đã đoán ra, chỉ là một hai ngày là có thể làm rõ.

Còn về thân phận của tôi… liệu anh có đoán ra không, hay là đã đoán rồi nhưng không dám tin?

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đang chăm chú nhìn tôi.

Nhưng anh lại cúi xuống, nhìn vào chiếc nhẫn trên tay tôi. “Diệp Ninh nói rằng, cô đã kết hôn, cô…tôi…”

Dù tay anh vẫn nhét trong túi quần, nhưng tôi biết lúc này, anh đang nắm chặt tay, trong lòng anh chắc chắn đang rối bời, không thể bình tĩnh nổi.

Đúng vậy!

Anh, người từng tưởng rằng, sẽ nhanh chóng có thể ôm lấy người đẹp của mình vào lòng, chìm đắm trong hạnh phúc, giờ lại đột ngột gặp phải một người phụ nữ có thể có liên quan gì đó đến anh, tâm trạng anh sao có thể không loạn như thế chứ.

Tôi nuốt nghẹn, cố gắng mở miệng nhưng cổ họng khô khốc không thể phát ra tiếng.

Sau vài lần cố gắng, tôi mới từ từ lên tiếng: “Đúng là tôi đã kết hôn… nhưng… không có liên quan gì tới anh.”

Tôi có thể thấy rõ ràng, anh thở phào nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc ấy, là giây phút đau đớn nhất trong đời tôi.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày như vậy, ngày mà Thẩm Quan Nam vì không có liên quan gì đến tôi, mà anh lại cảm thấy vui mừng đến thế.

Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in hồi còn học cấp ba, khi anh bị tôi phát hiện ra đang lén nhìn tôi, đôi tai đỏ ửng và vẻ mặt lúng túng không biết làm sao, rồi khi tôi đồng ý làm bạn gái anh, anh vui mừng như thể đã đạt được cả thế giới, nụ cười ấy tràn đầy mãn nguyện, tôi chỉ thấy nó hai lần trong đời.

“Vậy còn anh ta đâu?”

Tôi nhìn người trước mắt, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Anh bối rối nhìn tôi, miệng liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, tôi…”

Tôi cúi người xuống, giơ tay ngừng lại mọi động tác của anh: “Bố mẹ của anh thương tôi, coi tôi như con gái của họ. Tôi và anh không có liên quan gì nhiều, tôi đến đây chỉ để thăm hai người họ một chút. Còn về sợi chỉ đỏ này…”

Tôi mạnh tay kéo một cái, sợi dây rơi xuống. “là bố mẹ anh cầu an cho anh, cũng tiện đó cầu an cả cho tôi nữa.”

Thẩm Quan Nam nhìn tôi, không nói gì.

Nhưng tôi đã không còn sức để tiếp tục giải thích nữa.

Câu nói này có lẽ đã đủ để anh yên tâm mà kết hôn rồi.

Tôi không biết mình đã làm thế nào để bước về phòng, tôi cứ nghĩ bản thân sẽ có thể kiểm soát tốt, nhưng khi quay lưng lại, nước mắt bỗng nhiên trào ra như suối.

Nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm, nhìn vào trong gương, khuôn mặt mệt mỏi, yếu đuối hiện ra trước mắt tôi.

Tôi ôm mặt, ngồi thụp xuống góc phòng tắm, khóc thật lâu.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!