Rất nhanh liền đến ngày giỗ mẫu thân, ta đã chuẩn bị hương đèn, giấy tiền, đúng dịp lại là ngày nghỉ của tướng công, chúng ta cùng nhau đến miếu thắp hương bái tế mẫu thân.
Mới rời khỏi kinh thành không lâu, ta gặp một nhóm ăn mày đang đánh đập một người ăn mày.
Ta tiến lên vung tay đuổi bọn chúng đi, lấy ra hai miếng bánh ngọt đưa cho người bị đánh.
Người đó ngượng ngùng đưa tay nhận lấy, tóc xõa xuống một bên, lộ ra khuôn mặt dơ bẩn.
“Nguyễn Mộng Tình?”
Nàng như chim sợ cành cong, vội vàng giật lấy bánh, nhét vội vào miệng, chẳng màng đến việc ăn có xuôi hay không, chỉ biết nhồi nhét hết vào bụng.
Sau khi Vệ Quân được thả ra, hắn không ngần ngại tự vạch trần tội lỗi gia môn để xin hoà ly nàng.
Mang tội danh, không dám rời khỏi kinh thành, hiện giờ hắn đã trở thành một thợ rèn tại phía Tây kinh thành, cuộc sống tuy bận rộn nhưng cũng đầy đủ.
Thỉnh thoảng gặp lại, chúng ta cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa.
Sau khi Triệu Thừa Huy biết được sự thật, trong lòng “Mộng Tình tỷ tỷ” của hắn đã không còn như trước.
Hắn chẳng có chút tình cảm nam nữ với Nguyễn Mộng Tình, chỉ kính nể tài năng và phẩm hạnh của nàng ta mà thôi.
Khi phát hiện ra Nguyễn Mộng Tình lại là người hắn khinh ghét nhất, hắn đã không muốn tiếp tục liên lạc nữa.
Nhưng sau khi nàng ta điên loạn, hắn không đành lòng, vẫn đưa nàng ta về chăm sóc tại nhà thuốc.
Nguyễn Mộng Tình thường chạy ra ngoài, điên cuồng tranh cướp đồ ăn, mỗi mấy ngày lại bị ăn một trận đòn.
Ta thấy cổ tay và mắt cá chân nàng ta đỏ lên, chắc là Triệu Thừa Huy đã nhốt nàng ta lại, không hiểu sao nàng ta lại có thể trốn thoát được.
Ngày ta rời cung, Nguyễn Mộng Tình vẫn còn bình thường, nàng ta trở nên điên cuồng chính là âm mưu của Hoàng hậu.
Trong cung, chẳng thiếu những thủ đoạn tàn độc, không kém gì sự đấu tranh nơi triều đình.
May mắn thay, tất cả cũng đã qua, người đã đi, chuyện đã qua, theo thời gian rồi sẽ bị vùi lấp, cuộc sống vẫn phải tiếp tục nhìn về phía trước.
Sau khi tế lễ mẫu thân xong, trên đường trở về, ta đi qua một cánh đồng hoa, gió thoảng qua mang theo hương hoa ngào ngạt.
Xe ngựa dừng lại bên đường, Tướng công nắm tay ta đi qua cánh đồng hoa, tận cùng là một vách núi cheo leo, mặt trời lặn dần phía sau những dãy núi xa xa.
Lại một lần nữa đến lúc hoàng hôn nơi nhân gian.
Chúng ta im lặng nhìn về phía những ngọn núi xa xăm, chiều tà tháng Bảy, tiếng ve kêu râm ran khắp nơi.
Vào lúc này của kiếp trước, chính là thời khắc ta bị ngã xuống nước.
Kiếp này, dù có quay lại, ta cũng sẽ nắm chặt tay người mình yêu thương, cùng nhau ngắm một buổi hoàng hôn trọn vẹn trên cánh đồng.
Cuộc đời này dài đằng đẵng.
Ta và Tướng công còn vô vàn ngày bình minh và hoàng hôn phía trước.
HOÀN!
Để lại một bình luận