Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

MẢNH NGỌC VỠ- Chương 16 : H nhẹ =)))

35

Xuân qua, khí nóng mùa hạ càng thêm nồng đậm.

Một đêm nọ, ta trở về phòng, chỉ thấy Cảnh Minh đang khoác trên mình chiếc áo lót mở rộng, tóc tai ướt đẫm, như vừa tắm xong.

Cảnh Minh đang cầm quyển sách đọc, thân hình gầy gò nhưng khoẻ mạnh, những đường nét cơ bắp hiện rõ, uyển chuyển lạ thường.

Ta vừa bước đến gần, Y liền buông sách, vươn tay ôm chặt lấy ta.

Ta có chút kháng cự, song nghĩ đến thân phận phu thê, đành để mặc Y ôm ta.

Tay Y từ từ di chuyển, không an phận, từ thắt lưng vươn xuống tận mông, mỗi nơi hắn chạm đến như thiêu đốt, nóng bỏng đến nỗi khó mà chịu nổi.

Người ta ngứa ngáy như bị mèo cào, ta muốn Y chạm vào mình nhiều hơn.

Tay của Y nhéo vào mông ta, ta rên rỉ, xấu hổ che miệng và trừng mắt nhìn Y.

Tại sao Cảnh Minh lại trở nên xấu xa như vậy… Ta trừng mắt nhìn Y, nhưng Y lại cười vui vẻ, cắn vào tai ta, lẩm bẩm nói: “Hạ Công mỗi ngày đều nói với ta rằng nữ nhi của hắn rất dễ thương, ta không cần có nữ nhi. Ta có nàng là đủ rồi.”

Giọng nói của Y tràn đầy dục vọng: “Trí Nghi, ta muốn nàng.”

Dù Y không nói ra ta cũng biết, bởi vì quả bóng dưới mông ta quá nóng rồi.

Ta can đảm bước tới, giúp Y cởi bỏ y phục.

Y mừng rỡ trước sự chủ động của ta, song tay ta lại run rẩy không thể kiểm soát, thân thể cũng dần mềm nhũn vì những cử chỉ của Y.

Trong phòng lộng gió xuân, một đêm dài ấm áp, khi tỉnh dậy, ta phát hiện Y, Cảnh Minh, đang nằm bên cạnh, tay chống trán nhìn ta.

Ánh mắt của Y sáng ngời, “Nàng tỉnh rồi sao?”

Dứt lời, Y cúi xuống hôn nhẹ lên môi ta, “Phu nhân đêm qua vất vả rồi.”

Ta mặt đỏ bừng, vội vàng kéo chăn trùm kín mặt.

Nhưng chỉ một lúc sau, cảm nhận cái nóng bức của mùa hạ, ta không chịu nổi, liền thò đầu ra, thụi nhẹ vào người Y, “Chàng đừng nhìn nữa, ta phải dậy rồi.”

“Được, ta đi trước, phòng này giao lại cho nàng.”

Y cúi xuống nhặt những bộ y phục vương vãi dưới đất, mặc vào rồi đi đến tủ quần áo, lấy cho ta một bộ mới tinh, đặt bên giường.

Cảnh Minh nhẹ nhàng ôm ta qua lớp chăn, thân thể khôi vĩ của Y chặn mất tầm nhìn của ta.

Y ghé trán vào trán ta, “Nàng lại nằm thêm chút nữa, ta sẽ bảo người đem chút thức ăn tới.”

Ta khẽ ừ một tiếng, Y lại nói, “Ta phải đi làm việc, khoảng chừng đến chiều tối mới về. Nếu nàng đói, có thể ăn trước, không cần chờ ta.”

Hai người nằm sát nhau, nhiệt độ cơ thể thật sự quá nóng, ta không thể không đẩy Y ra.

Khi làn gió mát thổi qua tai, mới cảm thấy thoải mái hơn.

Y cúi người, hôn nhẹ lên trán ta một cái, “Nàng chịu tiếp nhận ta, ta thật sự rất vui.”

Y đi rồi, ta nằm lại trên giường, nghĩ không biết từ bao giờ mình đã bắt đầu tiếp nhận Cảnh Minh.

Đột nhiên trong đầu ta hiện lên cảnh tượng đêm đó trước cửa Hầu phủ, Y đứng dưới ánh trăng, giống như một giấc mơ xa vời mà ta từng ước ao từ thuở thiếu thời.

Ta mong thế gian có một vị phu quân chỉ thuộc về riêng ta, không nạp thiếp, không phản bội, giữa chúng ta chỉ có dài lâu vĩnh cửu.

Đây hẳn là ước vọng của mỗi thiếu nữ trong kinh thành, đúng không?


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!