Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

MẢNH NGỌC VỠ- Chương 14

30

Hiện tại cục diện thật khôn lường, phương pháp duy nhất có thể phá giải chính là sự xuất hiện của Tuyên Vương.

Vị này tính tình thanh nhàn, thường ngày lang thang khắp bốn phương trời.

Nếu như có chuyện gì xảy ra với Nguyễn Mộng Tình, hẳn là hắn sẽ hay biết.

Mọi người đều đang tìm kiếm hắn, nếu hắn mà ngang nhiên lộ diện, nhất định sẽ bị Cố Tri Hằng “mời” vào cung.

Khả năng lớn nhất chính là hắn đang ẩn nấp đâu đó, âm thầm quan sát thời cơ.

Hoàng thượng hiện đang mê man bất tỉnh, ta nhất định phải tìm được Triệu Thừa Huy, trong lúc Cố Tri Hằng còn chưa hay biết, đưa hắn vào cung trị liệu cho Hoàng thượng.

Vấn đề hiện tại là, ta là muội muội của Cố Tri Hằng, Triệu Thừa Huy chưa chắc đã tin ta.
Đến khi mùa hè đến, tin tức từ phía Cảnh Minh truyền đến, Cố Tri Hằng đã nắm được tung tích của Tuyên Vương.

Ta lập tức lên đường đến đó, giữa lúc hai phe đang giao chiến, trong cơn hỗn loạn, ta ra lệnh cho mật vệ bắt cóc Triệu Thừa Huy.

Hắn nhất thời hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, “Ngươi là phu nhân của Cảnh Minh? Muội muội của Cố Tri Hằng sao?”

Ta gật đầu, phản ứng của Triệu Thừa Huy khiến ta hơi ngạc nhiên, hắn không tỏ vẻ sợ hãi hay ghê tởm, ánh mắt vẫn trong sáng như vậy.

Ta không khỏi tò mò, hỏi: “Tuyên Vương không sợ sao?”

Triệu Thừa Huy khẽ nói: “Nếu ngươi và Cố Tri Hằng đều là hổ có chung một đồi, thì vừa rồi hẳn đã không cứu ta. Cảnh phu nhân, tìm ta chắc hẳn là có mục đích khác rồi phải không?”

“Tuyên Vương quả thật tinh minh, Tri Nghi tự thấy kém cỏi không bằng.”

“Ta quả thật có mục đích.” Ta nghiêm túc hành lễ với Triệu Thừa Huy, cương quyết nói: “Tri Nghi khẩn thiết cầu xin Tuyên Vương cứu giúp Thánh thượng, cứu vớt muôn dân khỏi tai ương.”

Triệu Thừa Huy thu lại vẻ mặt, nghe xong kế hoạch của ta, sắc mặt của hắn càng thêm nghiêm trọng.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài: “Không ngờ, Cảnh phu nhân cũng là người có lòng dũng cảm.”

Ta khổ sở cười, nói: “Tuyên Vương quá khen. Ta làm tất cả chỉ vì không muốn thấy Cố Tri Hằng tiếp tục lầm đường, lại càng không muốn mất đi tôn nghiêm của Hầu phủ. Phụ thân ta suốt đời tận tụy vì nước, không đáng phải chết trong tai ương vô nghĩa này.”

Chẳng mấy chốc, ngày hành động đã tới.

Ta để Tuyên Vương cải trang thành một nữ tỳ.

Hắn dung mạo thanh tú, chỉ cao hơn một chút mà thôi.

Để không gây nghi ngờ, hôm đó ta đặc biệt dẫn theo toàn bộ những nữ tỳ cao ráo vào cung, trong đó có Tuyên Vương.

Ta nói với mọi người là đến để thỉnh an Chiêu Dương, vừa vào cung, có người dẫn ta đi.

Giữa đường, Triệu Thừa Huy nhân tiện vào nhà xí đổi thành trang phục thái giám, lại mang theo lệnh bài do Cảnh Minh đã chuẩn bị sẵn, đi đến Đại Nội Y Viện.

Hắn muốn đi xem xét các thảo dược mà Thánh thượng mỗi ngày đều dùng, ta liền thay đổi kế hoạch, bảo hắn tìm cách đi cùng các thái giám đưa thuốc vào Dưỡng Tâm Điện.

Đến lúc trời đã không còn sớm, Chiêu Dương cười tươi tiễn khách, ta đột nhiên nói: “Tẩu tẩu, ta muốn cùng tỷ hầu hạ Thánh thượng dùng thuốc.”

Chiêu Dương sắc mặt bối rối, vội vàng nói: “Cái này… sao được, hoàng huynh không thích gặp mặt người ngoài.”

“Hoàng thượng không phải vẫn còn hôn mê sao?” Ta kéo tay nàng, “Tẩu tẩy tốt, xin hãy cho phép ta đi cùng.”

Nàng do dự một lúc, cuối cùng không thể phản đối, thở dài nói: “Được rồi, nhưng đến lúc đó chớ có nhìn lung tung, cũng đừng phát ra tiếng.”

“Được, được, tất cả đều nghe theo lời tẩu.”

Ta theo nàng đến Cung Tử Chân, ngoài cửa có lính cấm quân canh gác, hai cánh cửa cung đóng chặt, không có vẻ gì là có người đã đến.

Lòng ta lo âu, trái tim đập thình thịch, sợ rằng bên phía Triệu Thừa Huy có điều bất trắc.

Lẽ ra, Dược Cục đã gửi thuốc đến rồi mà.

Chiêu Dương đưa lệnh bài, ta nhíu mày theo nàng vào, vừa vào đã thấy Triệu Thừa Huy đứng bên cạnh, cúi đầu, y phục thái giám màu đỏ sẫm trên người hắn.

Ta thở phào một hơi, may là mọi chuyện không có sơ suất.

Chiêu Dương vào trong phòng hầu hạ Hoàng thượng dùng thuốc, ta liếc mắt ra hiệu cho Triệu Thừa Huy, ý bảo hắn đừng để tuột mất cơ hội.

Hắn nhẹ gật đầu, lòng ta chợt nặng trĩu, không do dự, bước thẳng vào trong.

Hoàng thượng nằm trên long sàng, mắt nhắm nghiền.

Chiêu Dương cầm thìa nhỏ khuấy thuốc trong chén ngọc, thỉnh thoảng thổi bớt hơi nóng đang bốc lên.

Ta mỉm cười tiến lại gần, “Tẩu tẩu, để ta giúp tẩu.”

Nhân lúc nàng sơ ý, ta vội vàng đưa tay giành lấy chén thuốc.

Chén thuốc bị đổ vỡ xuống đất, Chiêu Dương thét lên một tiếng, phòng trong lập tức loạn lên, người thì vội vàng thu dọn, kẻ thì lo xem nàng có bị bỏng hay không.

Ta mặt đầy áy náy, khẽ lên tiếng: “Tất cả là lỗi của ta, không biết tẩu có bị bỏng không?”

Trong khi nói, ta lặng lẽ di chuyển về phía giường, dùng thân mình chắn đi tầm mắt của những người xung quanh.

Còn Triệu Thừa Huy thì nhanh chóng tiến hành chẩn đoán bệnh tình của Thánh thượng.

Chẳng bao lâu, Triệu Thừa Huy bước ra khỏi phòng.

Ta đỡ lấy Chiêu Dương, tính đưa nàng đi sang tẩm cung bên cạnh thay y phục.

Vừa mới bước ra khỏi nội thất, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Muội muốn đi đâu?”

31

Cố Tri Hằng từ phía sau màn che bước ra, bên kia, Triệu Thừa Huy cũng bị cấm quân áp bức, buộc phải quay lại.

Ánh mắt của ta lướt qua người Cố Tri Hằng đang mỉm cười nhẹ nhàng, và Triệu Thừa Huy đang giả vờ điềm tĩnh.

Lòng ta lập tức hiểu rõ, đây chính là một cái bẫy mà Cố Tri Hằng đã dày công dọn sẵn.

“Có khách đến, sao không dẫn họ lại gặp ta, hả?” Cố Tri Hằng cất tiếng, giọng điệu mang theo chút ý chế nhạo.

Triệu Thừa Huy tức giận đến mặt mày đỏ bừng, lời mắng chửi không tiếc lời, chỉ vào Cố Tri Hằng mà thóa mạ hắn là kẻ vô sỉ.

Cố Tri Hằng nghe xong chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười càng sâu đậm, hắn ung dung ngồi lên ghế chủ tọa – chiếc ghế chỉ có hoàng đế mới được ngồi.

Ta kéo nhẹ khóe miệng, nở một nụ cười lạnh nhạt: “Cố Tri Hằng, ngươi đúng là lòng dạ khó lường.”

“Tri Nghi, muội muội của ta.” Cố Tri Hằng đột nhiên như nhớ ra điều gì, khẽ cười nhạo một tiếng, “Không, là muội muội hai kiếp của ta. Ta sớm đã biết Cảnh Minh là người của các ngươi, nếu không làm vậy, sao có thể dễ dàng bắt trọn muội và Tuyên Vương vào lưới?”

Lời hắn nói như những mũi tên nhọn, nhưng ta không thèm để ý, chỉ lặng lẽ quay người, bước đến bên cửa sổ, nhìn ánh tà dương lụi tàn nơi chân trời, thời gian trong cung đã gần đến lúc đóng cửa, khóa chặt.

Thật ra, thắng hay thua, đối với hiện tại của ta, chẳng còn quan trọng nữa.

“Cố Tri Hằng, ta gọi ngươi một tiếng ‘ca ca’ lần cuối, để cảm tạ ngươi đã từng bảo vệ ta trong bao nhiêu ngày tháng.”

Lúc này, hai kiếp người của Cố Tri Nghi đối diện với hai kiếp người của Giới Tri Hằng, những oán hận, uất ức trong lòng kỳ lạ thay lại biến mất, chỉ còn lại một sự kiên định tìm kiếm nguyên nhân.

Ta nhìn Cố Tri Hằng, “Ca ca, vì sao chúng ta lại đi đến bước đường này?”

Hắn im lặng không đáp, tiếng chuông vang lên, cổng cung khép lại.

Một khối đá trong lòng ta rơi xuống, không còn do dự, ta bước thẳng đến trước mặt hắn, “bốp bốp” tát vào mặt hắn hai cái, một cái là để kết thúc tình huynh muội đã đoạn tuyệt, một cái là để tưởng nhớ Tôn tỷ đã khuất.

Tát xong, tay ta còn hơi tê dại, Cố Tri Hằng vẫn chưa kịp phản ứng, Chiêu Dương đã vội vàng đẩy ta ra, lo lắng nhìn hắn, “A Hằng, chàng không sao chứ?”

Cố Tri Hằng không giận mà cười, “Đây là năng lực của muội sao?”

Ta lắc đầu cười, “Năng lực của ta không chỉ có vậy… Cố Tri Hằng, không có ai dạy ngươi rằng, dù kế hoạch có kín kẽ đến đâu, vẫn có những kẽ hở sao?”

Vừa dứt lời, một người vội vàng bước vào báo tin, Thái Tử và Cảnh đại sứ đã mất tích.

Ta nhìn về phía Triệu Thừa Huy, trong mắt đối phương có sự thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm nay vốn là một vở kịch đánh lừa, ta và Triệu Thừa Huy chỉ là mồi câu, tất cả chỉ vì muốn để thời gian cho Cảnh Minh.

Sau vài ngày thương thảo, mọi người đành phải bỏ qua chuyện cứu vớt hoàng thượng, quyết định thay đổi kế hoạch, lập tức cứu giá Thái tử rời khỏi cung, rồi mượn lực lượng từ gia tộc ngoại tổ của Thái tử để giành lại thiên hạ.

Chỉ cần đêm nay qua đi, binh lực các thống sứ gần đó sẽ được chỉnh đốn, chuẩn bị xuất phát về kinh thành.

Dù cho trong tay Cố Tri Hằng có một đội quân cấm vệ, nhưng cũng không thể so sánh với mười vạn đại quân đang nghiêm trận đợi sẵn.

Trận chiến này, đối với ta mà nói, đã không còn ai là người thắng cuộc.

32

Việc Cảnh Minh đưa thái tử trốn chạy đã khiến Cố Tri Hằng bận rộn đến mức đầu tóc rối bời, không kịp lo liệu gì thêm.

Hắn đã giam ta trong một tòa điện nọ, cách vách chỉ có Nguyễn Mộng Tình.

Ta có thể nhìn thấy nàng ta qua khung cửa sổ.

Mỗi ngày, nàng ta đều đứng bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn cây ngân hạnh, một tư thế ngồi thẫn thờ suốt cả buổi chiều.

Đôi mày liễu, ánh mắt lưu chuyển như làn sóng thu, dung nhan tựa hoa đào nở rộ.

Bỗng dưng, ta chợt nhớ lại lời của Tôn tiểu thư ngày trước: “Đẹp thì có đẹp, nhưng chẳng hề có thần thái.”

Ta thở dài trong lòng, Tôn tiểu thư đã không còn nữa rồi.

Nguyễn Mộng Tình vẫn cứ chăm chú ngắm nhìn cây ngân hạnh, đôi mắt lơ đãng, như đang tưởng niệm một ai đó.

Một ngày nọ, nàng ta thay một chiếc trâm mới, là một đóa hoa lụa nhỏ, ta nhận ra đó chính là chiếc trâm mà Vệ Đạc đã đeo cho nàng vào đêm Trung Thu năm nào.

Vệ Đạc dành cho nàng ta tình cảm sâu nặng, mà giờ nhìn lại, tình cảm ấy hẳn không chỉ là đơn phương.

Ta khép cửa sổ lại, trong lòng bắt đầu nghĩ ngợi về Cảnh Minh hiện giờ ở đâu, thái tử liệu có thoát ra khỏi kinh thành, và nếu họ bị Cố Tri Hằng bắt được, chuyện gì sẽ xảy ra?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ thêm phiền muộn, Cố Tri Hằng vốn không cho ta chút cơ hội nào để tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Cả tòa cung điện rộng lớn, chỉ có những cung nữ mỗi ngày tới thay đồ ăn và dọn cái chậu xí.

Mùa hè oi ả, trời nắng gắt, ta thường mở cửa sổ ngủ cho mát mẻ.

Những ngày bị giam cầm, tâm trí ngột ngạt, ta cầm chiếc trâm ngọc, khắc lên các xà ngang gỗ để tự nhắc mình đã qua bao nhiêu ngày tháng.

Một đêm khuya, mấy tên lính bỗng xông vào, lôi ta từ giường ra kéo đến đại điện.

Cố Tri Hằng mặt lạnh như băng, bên cạnh là Chiêu Dương thần sắc lo âu, ta liếc mắt qua đại điện, thấy đám người đang qua lại như kiến, cũng đoán được phần nào chuyện gì sắp xảy ra.

Chẳng mấy chốc, một tướng quân vội vã chạy vào báo, “Bẩm báo! Cổng Đông Nam cũng đã bị bao vây rồi!”

Cố Tri Hằng phiền muộn vung tay đuổi tất cả mọi người ra, chỉ giữ lại vài người thân tín.

Hắn nghiến răng, mặt mày nhíu chặt, nhìn ta mà nói: “Ta thật sự đã xem nhẹ tên Cảnh Minh này rồi.”

Không biết hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên khẽ cười một cách kỳ lạ, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào ta, “Muội nói xem, nếu ta dùng tính mạng của muội để uy hiếp, liệu hắn có lui quân không?”

Ta kiên quyết đáp: “Hắn sẽ không.”

Bởi vì trước đó, ta đã cảnh cáo cho Cảnh Minh biết, nếu vì ta mà hắn do dự hoặc e ngại, thì ta thà tự vẫn trước quân lính còn hơn.

Cố Tri Hằng không nói gì thêm.

Khoảng thời gian này đã mài mòn lớp mặt nạ của hắn, khiến hắn trở nên nóng nảy và đa nghi.

Chiêu Dương vẫn còn đang an ủi hắn, những lời cùng sinh cùng tử lại càng khiến cho Cố Tri Hằng nổi giận.

Hắn không nói lời nào, vung tay tát một cái lên mặt Chiêu Dương.

Chiêu Dương đau đớn, vội vàng lấy tay che mặt, ngây ngẩn không hiểu sao phu quân ôn nhu ngày nào nay lại trở nên tàn nhẫn đến vậy.

Cố Tri Hằng lúc này, lá bài mạnh nhất trong tay hắn chính là Chiêu Dương và Hoàng hậu.

Nếu không có ta và Cảnh Minh, hắn đã gần kề chiến thắng, chỉ thiếu một bước mà thôi.

“Cố Tri Hằng, ngươi từng dạy ta, kẻ làm sai ắt phải chịu trừng phạt.”

Nghe xong lời ta, Cố Tri Hằng khẽ cười, tiếng cười ban đầu nhỏ rồi dần lớn dần, cuối cùng hắn ôm bụng mà cười vang, nước mắt rơi lã chã.”

Hắn nói: “Cố Tri Nghi, muội có nghĩ ta là người đã làm sai không?”

Nói xong, sắc mặt của hắn tối sầm lại, đôi mắt của hắn tối sầm đến đáng sợ, “Sao muội không hỏi, ai đã khiến ta trở nên như vậy?”

Ta có dự cảm không lành, Cố Tri Hằng vỗ tay, một người bị trói được đưa lên.

Khi cởi mũ trùm đầu ra, ta liền nhận ra người đó: “Mẫu thân!”

Ta lao tới cởi dây cho mẫu thân nhưng bị vài người lính giữ chặt tay lại, cơn đau chẳng thấm vào đâu so với nỗi lo lắng trong lòng nên ta vặn vẹo, ngước nhìn Cố Tri Hằng, “Cố Tri Hằng, ngươi định giết mẫu thân của mình sao?”

Cố Tri Hằng bước chậm rãi về phía mẹ mình như thể vừa nghe thấy một trò đùa lớn.

“Mẫu thân?Ta nên gọi mẫu thân hay là di nương đây?”

Ta ngừng lại một lát, cảm thấy đầu óc mình bỗng chốc đơ ra, muốn lên tiếng nhưng phát hiện mình không thể thốt ra lời nào.
Bên kia, mẫu thân miệng bị nhét vải thô, khóc lóc lắc đầu, liên tục phát ra những tiếng u u ảo ảo.

Trong đại sảnh, chỉ có một mình Cố Tri Hằng lên tiếng.

“Ngươi câu dẫn tỷ phu, ép chết trưởng tỷ nuôi ngươi từ nhỏ, lại còn để ta suốt bao năm qua nhận kẻ thù làm mẫu thân. Ngươi biết ta ghê tởm ngươi đến mức nào không?”

“Cớ gì ngươi, có thể chiếm đoạt nơi của mẫu thân ta, sống an nhàn bên nữ nhi của ngươi, còn ta thì phải để mẫu thân ngủ dưới mảnh đất lạnh lẽo kia? Cớ gì ngươi có thể sống yên ổn, trong khi mẫu thân ta lại vĩnh viễn phải nằm dưới lòng đất?”

Cố Tri Hằng cười khinh miệt, giọng nói của hắn lạnh như băng: “Ngươi nghĩ mình giấu giếm tốt lắm phải không?Đáng tiếc thật, khi ta mười tuổi, tình cờ gặp lại vú nuôi cũ, bà ta đã kể hết mọi chuyện cho ta. Ngươi vì Cố Tri Nghi mà cầu phúc, cống lên số mệnh thật sự của nàng ta, nàng ta chỉ cách ta có bốn tháng tuổi! Mẫu thân ta phải vất vả mang ta trong bụng, còn ngươi lại lén lút trèo lên giường với tỷ phu của mình!”

“Ngươi thật sự thương ta sao? Là vì nợ nần, hay là vì sự đền đáp? Sự yêu thương này bao nhiêu dơ bẩn, ta không dám nghĩ tiếp. Năm mười một tuổi, ta ngã xuống bậc thềm đá, ta không thể quên được ánh mắt lạnh lùng của ngươi. Ngươi bề ngoài quan tâm ta, nhưng lại lén lút chia rẽ tình cảm giữa ta và phụ thân. Ngươi rõ ràng thương nữ nhi của mình hơn, vậy mà lại luôn ra vẻ chăm sóc ta trước mặt người ngoài.”

“Bao nhiêu năm qua, ta vẫn nhẫn nhịn, ghê tởm gọi ngươi một tiếng mẫu thân. Ta phải hạ nhục nữ nhi của ngươi, để ngươi cũng nếm thử vị đắng của nỗi đau mà ta phải trải qua.”

Mẫu thân ta không ngừng rơi nước mắt, bà lắc đầu liên tục, trong khi Cố Tri Hằng sắc mặt dần trở nên điên cuồng, ánh mắt như bao trùm một tầng bóng tối hủy diệt.

Hắn nói, “Không sao, lát nữa ta sẽ đưa ngươi xuống dưới, tự tay ngươi đi cầu xin mẫu thân ta tha thứ.”

“Cố Tri Hằng!”

Ta vừa thốt ra tiếng kêu ấy, cả thân thể liền như rã rời, một phần là vì quá khứ khôn nguôi, một phần là vì lời của người kia khiến ta hoang mang không thôi.

“Ngươi thà tin lời một bà lão, cũng không chịu tin người đã nuôi ngươi hơn hai mươi năm hay sao?”

Mũi ta cay xót, nghẹn ngào đáp lại: “Ngươi tự vấn lòng mình, mẫu thân có từng làm gì tổn thương ngươi không? Khi ngươi bệnh, người đã tự tay, không màng đến thân thể yếu đuối mà chăm sóc ngươi, từng bữa ăn, từng bộ y phục, người lo lắng hơn ai hết. Vậy mà chỉ vì một lời nói không rõ thực hư, ngươi liền muốn đẩy người đã nuôi ngươi lớn lên vào bước đường cùng sao?”

“Không rõ thực hư? Ha, chính ngươi thử hỏi ả ta xem.”

Bàn tay của Cố Tri Hằng bỗng mạnh mẽ xé bỏ mảnh vải thô nơi miệng mẫu thân, người liền òa khóc nức nở, “Không phải thế… sự thật không phải thế!”

Mẫu thân khóc đến không thành tiếng, tay không ngừng vỗ vào ngực mình, nói: “Ta nào có quyến rũ phu quân của tỷ tỷ mình? Khi mẫu thân ngươi sinh ngươi, thân thể đã mang bệnh, thời gian sống chẳng còn bao lâu. Nàng quỳ xuống cầu xin ta, xin ta gả cho Hầu gia, xin ta thay nàng nuôi nấng ngươi trưởng thành.”

“Ta cũng có một vị lang quân tâm đầu ý hợp… Ta cũng có người mà mình ái một cơ mà!”

Những lời than vãn của mẫu thân khiến lòng ta đau như cắt, mẫu thân như muốn gột rửa hết những uất ức đã giấu kín bấy lâu nay.

“Mẫu thân ta mất sớm, là tỷ tỷ ta đã nuôi dưỡng ta khôn lớn. Nàng biết ta sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nàng, nhưng ta đã thề ước cùng Thụy Sơn, định chung sống đến già. Vì ngươi, ta đã từ bỏ lời hẹn cùng Thụy Sơn, đồng ý gả vào Hầu phủ làm thiếp.”

Thụy Sơn… Chính là Cảnh Thụy Sơn, phụ thân của Cảnh Minh.Cố Tri Hằng hiện đã đứng yên, mẫu thân tiếp tục kể lại, “Ta lo lắng có người sẽ tranh giành vị trí thế tử của ngươi, vì vậy đêm tân hôn, ta đã uống thuốc tránh thai. Sau đó, ta từ tay tiểu thúc ngươi bế đưa Tri Nghi về nuôi dưỡng. Người vú nuôi đó có thói quen ăn cắp, ta thương hại đứa nhỏ, không báo quan mà chỉ đuổi mụ ta đi. Ai ngờ, chỉ vì một lần mềm lòng, lại tạo nên tai họa đến tận hôm nay…”

Chân tướng cứ như từng làn sóng mạnh mẽ, liên tiếp cuốn tới, đánh thẳng vào tâm trí ta.

Mẫu thân đã nói rõ, ta là nàng thai mười tháng sinh hạ, ta và Vệ Đạc vốn là duyên phận định sẵn, kết nghĩa từ trong bụng người.

Nào ngờ, cuối cùng mẫu thân không phải mẫu thân ruột của ta, huynh trưởng cũng chẳng phải huynh ruột…

Cái bia mộ trong tông miếu, cái người đã hy sinh nơi chiến trường, người đó lại chính là phụ thân của ta sao?

Sự thật đối với Cố Tri Hằng càng là một đả kích nặng nề, từng ấy năm oán hận, từng ấy năm âm mưu, tất cả đều chỉ bắt nguồn từ một sự hiểu lầm mà thôi.

Hắn lảo đảo lùi lại, thanh âm vỡ vụn, giọng thét lên như điên cuồng: “Không, ngươi đang nói dối! Ngươi đang lừa ta!”

Vài vị tướng quân vội vã chạy vào, khẩn trương nói: “Cố đại nhân, họ tới rồi, chúng ta mau chạy thôi.”

Một người khác cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, còn núi xanh, chẳng lo thiếu củi đốt.”

Cố Tri Hằng ngã quỵ, ngồi phịch xuống bậc thềm, như thể không nghe thấy lời họ nói.

Mấy tướng quân thấy hắn như vậy, đành phải tự mình rút lui trước.

Chiêu Dương yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.

Cố Tri Hằng như tìm được chỗ dựa, gục đầu vào vai nàng, nức nở khóc ròng.

Tiếng chiến trận vang lên từ xa, càng lúc càng gần, ầm ĩ như muốn vỡ tung cả bầu trời.

Cố Tri Hằng, hắn đã thua rồi.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!