28
[Ngàn cân treo sợi tóc]
Vệ Đạc khởi binh mưu phản, thất bại sau đó liền vội vàng trốn chạy, song đã bị phu nhân của phó chỉ huy sử chém chết ngoài thành.
Ta trở thành công thần chỉ đứng sau Cố Tri Hằng.
Trong cung, trước tiên sai người kiểm soát phủ Trấn Quốc Công, lại lừa Vệ Quân hồi kinh.
Hắn vừa về đến cửa liền bị quân mai phục vây bắt, phủ Trấn Quốc Công hai trăm ba mươi hai người đều bị giam vào ngục.
Vệ Đạc bị treo xác nơi cửa thành, để răn đe những kẻ bồn chồn lo sợ.
Qua Tết Nguyên Đán, một đạo phượng dụ sai ta vào cung.
Tường cung tuyết mới tan, mầm xuân vừa nhú.
Lẽ ra là cảnh vật tươi sáng, nhưng cung thành, từ trong ra ngoài, đều có quân cấm vệ do Cố Tri Hằng sắp đặt canh gác, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, vừa bước vào cung môn ta đã cảm nhận được một cỗ áp lực nặng nề, như thể có cái gì đó ép buộc, khó thể chống cự.
Đội trưởng dẫn ta đến một tòa cung điện, ta bày tỏ cảm tạ rồi bước vào.
Lúc này, Nguyễn Mộng Tình đang nắm tay áo Cố Tri Hằng mà khóc lóc kêu than:
“Người đã hứa sẽ không tổn hại tính mạng hắn, sao lại lừa gạt ta! Ta căm ghét ngươi!”
Cố Tri Hằng vung tay hất ra, Nguyễn Mộng Tình liền ngã lăn xuống đất, tiếng khóc rền rĩ, nghẹn ngào không ngừng.
Hắn nhìn thấy ta, vẫy tay gọi hai người đến, sai đem Nguyễn Mộng Tình dẫn đi, trên mặt lại lộ ra nụ cười quen thuộc, “Muội đến rồi.”
Ta gật đầu, Cố Tri Hằng mời ta ngồi cùng hắn, cười nói: “Dọn dẹp cung điện thay đồ tốn rất nhiều công sức, mấy ngày nay ta ở trong cung, nhưng đã lâu không gặp huynh rồi.”
“Muội bận công việc, không sao đâu.” Cố Tri Hằng nhấp một ngụm trà, nụ cười tràn đầy trìu mến, “Ta thấy muội đã gầy đi rất nhiều. Ngày đó có sợ không?”
“Lúc đó Vệ Đạc bị thương nặng, vừa lúc chạy trốn khỏi ta, hắn ôm ta lên xe ngựa, cầm kiếm chạy trốn khỏi kinh thành, huynh có biết ta sợ đến thế nào không?Muội đã nhân lúc hắn không phòng vệ mà đã xuống tay giết hắn.”
Cố Tri Hằng giơ tay gõ nhẹ lên bàn hỏi: “Vậy lúc đó, hắn ta có nói gì không?”
Lòng ta run lên, cẩn thận cân nhắc lời nói của mình.
“Hắn đã nói vài lời.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Cố Tri Hằng trở nên khó đoán, “Hắn đã nói gì?”
Ta giả vờ tức giận, “Hắn nói đại ca là kẻ xấu, còn nói rằng hắn đã bị A Tình lừa.”
Ta hỏi hắn, “Đại ca, A Tình là ai?”
Cố Tri Hằng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ta.
Đầu ngón tay của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ phát ra âm thanh “dong-dong”, khiến cho ta cảm thấy bất an và lo lắng rằng mình có thể đã nói sai điều gì đó.
Nếu bây giờ thực hiện sai một bước, ta sẽ mất tất cả.
Không khí có phần ngượng ngùng, bỗng nhiên, Cố Tri Hằng nở nụ cười, trở lại dáng vẻ âu yếm như một người đại ca chiều chuộng muội muội của mình.
“Chắc là Tri Nghi của đại ca đã sợ hãi rồi.” Hắn không trả lời câu hỏi của ta, mà lại khuyên nhủ một cách dịu dàng, “Sau này gặp phải chuyện khó khăn, trực tiếp đến tìm ta, được không?”
Hắn gọi một người nam nhân đứng ngoài cửa vào, “Vậy đi, ta sẽ chọn hai người có bản lĩnh cao cử đi bảo vệ muội.”
Khóe mắt ta khẽ co giật, đây đâu phải bảo vệ, rõ ràng là nghi ngờ mà phái người theo dõi ta.
Ta bất mãn lẩm bẩm, “Vậy huynh phải chọn những người giỏi nhất, ta không muốn lại bị ai đó cầm dao kề vào cổ nữa.”
Cố Tri Hằng gật đầu cười, uống xong chén trà thì đã muộn, hắn nói: “Hôm nay muội phải tới gặp Chiêu Dương, muội đi trước đi.”
Tướng quân đứng ngoài cửa từ đầu đến cuối, lại dẫn ta đến cung Cung Thái Hoàng.
Chiêu Dương từ khi nhận tổ tông về, liền ở cùng Thái Hoàng.
Cố Tri Hằng thì bận rộn “phụ tá” Thái Tử trông coi quốc sự, lại có việc phải xuất Vệ Đạc, nàng cũng dọn vào cung.
Lúc này, trong hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, mỗi lần đi qua một gian điện, tướng quân đều phải trình ra thẻ bài mới được phép thông hành.
Ta cố ý bắt chuyện để tìm hiểu, nhưng tướng quân miệng lưỡi rất chặt, chỉ đáp lại bằng những câu như “Tiểu nhân không biết” hay “Phu nhân hãy hỏi Cố đại nhân đi”.
Tâm trí ta dần dần không còn muốn tiếp tục dò hỏi, âm thầm ghi nhớ các điểm canh phòng và số lượng người tuần tra trên đường đi.
Đến khi đến cửa cung, Thái Hoàng đang nghỉ trưa, Chiêu Dương ra đón ta vào nội điện.
Nàng sắc mặt tiều tụy, đôi mắt nhuốm mệt mỏi, toàn thân thoạt nhìn vô cùng kiệt quệ, thường hay vô tình nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, ngẩn ngơ không dứt.
“Tẩu tẩu.”
Chiêu Dương bừng tỉnh, ngẩn ngơ nhìn ta, “Muội gọi ta sao?”
Ta cầm viên linh lung châu nàng vừa nhìn mãi, chầm chậm xoay tới xoay lui, khẽ cười, “Sao tẩu tẩu cứ mãi chăm chú vào vật này? Liệu có bí ẩn gì ẩn dấu không?”
Chiêu Dương cúi đầu, khẽ lắc đầu, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, “Không có bí ẩn gì đâu, nếu muội thích thì cứ lấy đi.”
Ta nói vài câu, nàng đáp lại có như không, dường như tâm trí không còn ở nơi này nữa.
Thời gian rời cung đã gần kề, nàng như có cảm giác về sự chia ly sắp đến, lại dần dần khôi phục chú ý, nhìn ta mà hỏi: “Tri Nghi, muội có biết vì sao ta phải gả cho A Hằng không?”
Ta cười nhẹ nhìn nàng, ra hiệu nàng cứ tiếp tục nói.
Chiêu Dương ngước đôi mắt nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuốm vẻ u buồn, khe khẽ nói, “Lần đầu gặp muội, ta đã cảm thấy vô cùng thân thiết, nghĩ rằng sao trên đời lại có nữ tử tốt như muội. Sau đó gặp A Hằng, chàng cũng giống như muội, ôn nhu, thiện lương, kiên nhẫn. Vì thế, ta không thể kìm lòng mà yêu chàng, ta muốn trở thành thê tử của chàng.”
Ta chợt nhớ đến Tôn tỷ, nàng cũng là một nữ tử ôn nhu thiện lương như vậy, nhưng giờ đây nàng đã yên nghỉ dưới lòng đất.
Dù là Tôn tỷ hay Chiêu Dương, thì Cố Tri Hằng đều không xứng đáng với các nàng.
Chiêu Dương tiễn ta đến cửa điện, nàng nói, “Thời gian không còn sớm, ta phải đi hầu hạ hoàng huynh uống thuốc, muội đi đường cẩn thận, đừng để trượt chân.”
Ta gật đầu đáp lại, hỏi nàng khi nào thì Hoàng thượng tỉnh lại, nàng chỉ lắc đầu nói không biết.
29
Sau khi mùa xuân đã qua, kinh thành vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, song cũng như có nhiều biến đổi.
Cứ mỗi ngày trôi qua, thế cục lại thêm phần mờ mịt khó lường.
Cái bóng của quyền lực đã đè nặng lên từng ngõ ngách của kinh thành.
Những đội quân cấm vệ tuần tra khắp nơi, các gia đình đều đóng cửa trước khi trời tối.
Thỉnh thoảng lại có tin ai đó bị sát hại, trong lúc ấy, lòng người đều hoang mang lo sợ, đặc biệt là các kẻ đối địch với Cố Tri Hằng, họ gần như không thể ngủ yên.
Khi không thể đối diện trực tiếp với Cố Tri Hằng, họ liền tìm đến phụ thân của ta, nhờ phụ thân đứng ra chuyển lời đầu hàng, trao ra tấm chiêu bài.
Cố Tri Hằng ngày ngày bận rộn tranh đoạt quyền lực, không chỉ phải đề phòng những biến chuyển trong triều đình, mà còn phải cảnh giác với các vương tôn, những kẻ đang ngấm ngầm nhìn chằm chằm vào ngai vàng.
Vì thế, hắn đã mượn cớ “hộ giá” mà cư trú tại Đông Cung.
Xuân đến, mọi sự có vẻ êm đềm, nhưng dưới lớp vỏ đó lại là một làn sóng ngầm cuộn trào.
Ta có thể hiểu được khát vọng quyền lực của hắn, sự hận thù đối với Vệ tướng, nhưng đối với sự thù địch vô lý mà hắn dành cho ta và mẫu thân, ta thật sự không tài nào lý giải nổi.
Vệ tướng đã bị diệt, nhưng tâm ta đâu đã nhẹ nhõm.
Ta bị cuốn vào một thế giới chân thực, nơi đại ca mà ta từng gắn bó từ thuở bé lại chính là kẻ nhiều lần đẩy ta vào hiểm cảnh, kẻ đã muốn lấy mạng ta.
Ta sợ hắn lại ra tay với mẫu thân, nên đã chuẩn bị thu dọn hành lý, định về Hầu phủ lánh nạn một thời gian.
Tối hôm ấy, vào giờ phút ly biệt, cảnh tượng hiếm thấy khi Cảnh Minh trở về phủ, Y đứng lặng lẽ ngoài cửa, không nói một lời, chỉ dõi mắt nhìn ta thu xếp đồ đạc.
Để có thể làm cho vở kịch này thêm phần chân thật, chúng ta đã rất lâu không trò chuyện với nhau.
Y nhìn ta một lát rồi rời đi, trời đã dần tối, ta nghĩ Y sẽ không quay lại nữa, liền bảo Thu Thực khóa cửa viện.
Sau khi thổi tắt ngọn đèn, lên giường nằm, ta bắt đầu tính toán cách giải quyết tình thế hiện tại trong đầu.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng động nhẹ, rồi Cảnh Minh nhẹ nhàng bước đến, bước chân như không dính đất, thẳng tiến đến bên giường.
Ta hỏi: “Đã khuya lắm rồi, sao ngươi lại tới đây?”
“Vừa rồi ta đi dời người của Cố Tri Hằng đi, giờ không còn ai giám sát chúng ta nữa.”
Y cũng không cởi y phục, cứ thế nằm xuống cạnh ta, thân thể quay về phía ta, hơi thở nóng bỏng của Y phả lên cổ ta, râm ran như chổi lông, khiến ta không khỏi ngứa ngáy.
Ta có chút bối rối, xoay người quay lưng lại với Y.
Nhưng Y lại càng áp sát, bàn tay đặt lên tay ta.
Trong đêm xuân tĩnh lặng, từng ngón tay của Y nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay ta, như thể đang vỗ về một đứa trẻ.
Y khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp đầy hơi sương: “Tri Nghi, ta rất nhớ nàng.”
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng ta, như là mây trôi giữa trời cao, không tìm thấy được điểm tựa, cảm giác rơi tự do mãi không chạm đất.
“Cảnh Minh…”
Y “Ừm” một tiếng, ta tiếp lời: “Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta chỉ muốn sống một đời bình yên bên ngươi.”
Y im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Nước mắt ta ươn ướt, không rõ vì sao mà mắt ta lại cay xè.
Dù kiếp trước hay kiếp này, những gì ta mong muốn chỉ là một cuộc sống an ổn, thế nhưng càng ham muốn điều gì, lại càng không thể có được.
Xuân y mỏng manh, ta cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể của Y truyền qua lớp vải, bên tai là hơi thở đều đặn, chậm rãi.
Đầu ngón tay của Y chai sạn, khi vuốt qua lưng tay ta, cảm giác thô ráp ấy khiến màn đêm càng thêm quyến rũ.
“Ngủ đi, tối nay ta sẽ ở bên nàng.”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã vắng lặng.
Mẫu thân thấy ta trở lại Hầu phủ thì vô cùng vui mừng, nói rằng từ khi Chiêu Dương vào cung, chẳng có ai trò chuyện cùng người, ta đến đúng lúc, từ nay sẽ không còn buồn bã, tẻ nhạt nữa.
Ngày tháng trôi qua bình lặng, thời gian dần dài ra, ánh sáng trời vẫn chưa tắt khi đến giờ Dậu.
Hoàng hôn phủ lên nửa bức tường thành, muôn người vẫn cuống cuồng vội vã, chỉ có ta và Y, cùng chia sẻ khoảnh khắc yên bình ấy.
Một đêm nọ, ta thiếp đi sớm, cảm giác mơ hồ có người bên giường.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt mớ tóc trên trán ta, động tác nhẹ nhàng đến mức dường như sợ làm ta thức giấc.
Ban đầu ta tưởng là Cảnh Minh, nhưng rồi nhớ lại, ta đang ở Hầu phủ, đột nhiên không còn buồn ngủ.
Trong bóng tối, khứu giác nhạy bén hơn bao giờ hết, đó chính là Cố Tri Hằng.
Mắt ta nhắm chặt, nhưng ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn mình.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, bàn tay từ từ di chuyển xuống cổ, khi ta chuẩn bị ngồi dậy, tay hắn đã rời đi.
Hơi thở của hắn nhẹ như sương khói, “Sao muội lại là con của ả ta?”
Chờ đến khi Cố Tri Hằng rời đi, ta bỗng dưng lạnh toát mồ hôi, vội bảo Thu Thực thắp tất cả đèn lên.
Ánh nến nhè nhẹ chiếu sáng căn phòng, ta mới cảm thấy an tâm một chút.
Cố Tri Hằng điên rồi, không, hắn là kẻ mất trí!
Chương sau có pass, nhận pass tại ĐÂY , chỉ 5k đọc full nhé~
Để lại một bình luận