Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

MẢNH NGỌC VỠ- Chương 12

26

[Chân Tướng Kiếp trước]

Sương đêm càng dày, hơi hương thoang thoảng bay lên.

Đầu óc ta rất tỉnh táo, tay cầm đao, không ngừng run rẩy.

Hôm nay, mọi chuyện vốn dĩ là một vở kịch mà Cố Tri Hằng đã sắp đặt từ lâu, giống như con cá bị nhốt trong lưới, khó mà thoát ra.

Chỉ cần bắt được Vệ Đạc, bao nhiêu uẩn khúc sẽ sáng tỏ, mọi dây mơ rễ má giữa kiếp này và kiếp trước cuối cùng cũng sẽ có hồi kết.

Tiếng đánh nhau trong cung đến tận trời sáng mới ngừng, thay vào đó là một sự yên tĩnh chết lặng.

Ta nín thở, đoán xem sự việc bên trong đã tiến triển đến đâu.

Bất chợt, một tiếng động ầm ĩ vang lên, một bóng người lao vào, thanh kiếm chĩa thẳng vào ngực ta.

Trong xe tối tăm, hắn không thể nhìn rõ mặt ta, lạnh lùng lên tiếng:
“Nhanh chóng rời khỏi kinh thành.”

Mới vừa ngửi thấy một mùi máu tanh nồng, thì “choang” một tiếng, Vệ Đạc ngã nhào xuống ván xe, liên tục hổn hển thở dốc.

Xe ngựa lăn bánh nhẹ nhàng, tiến ra ngoài kinh thành.

Khi không khí trở nên dễ chịu hơn, ánh sáng ban mai cũng ló dạng.

Ta khẽ vén rèm, ánh sáng chiếu vào khiến Vệ Đạc nhận ra ta, “Là muội!”

Ta mỉm cười đáp lại: “Vệ Đạc, đã lâu không gặp.”

Vệ Đạc dựa người vào thành xe, trên người mặc giáp nhưng toàn là vết máu cũ, tóc tai rối bù, bộ dạng thảm hại không thể tả.

Hắn quay mặt đi, cố gắng tìm lại một chút tự tôn.

Tay phải nắm chặt chuôi kiếm mấy lần, nhưng lại phát hiện không thể dùng lực, tức giận nói:
“Muội làm gì vậy?”

Ta nhìn về phía chiếc lư hương nhỏ, nhẹ nhàng đáp:
“Để kính trọng tả tướng, ta đã cho vào vài vị thuốc. Người yên tâm, thuốc này không có độc, chỉ khiến người ta tay chân tê liệt.”

Vệ Đạc vật vã một lúc, nhưng phát hiện chẳng có hiệu quả gì, lại nhắm mắt dưỡng thần.

Khi ra khỏi thành, khí thế dần dần lắng xuống, thay vào đó là tiếng chim đơn độc kêu giữa núi rừng vắng lặng.

Lâu sau, hắn mới lên tiếng:
“Muội chuẩn bị mọi thứ rườm rà như vậy, chẳng lẽ chỉ để gặp ta sao?”

“Chỉ là gặp lại cố nhân, sao không nên trò chuyện một chút?”

Ta mỉm cười nhìn hắn, “Vệ Đạc, chúng ta còn rất nhiều món nợ chưa giải quyết xong.”

Hắn nhắm mắt, thở dài một tiếng, gọi tên ta: “Tri Nghi muội muội.”

Lời gọi ấy khiến đôi mắt ta đỏ hoe, trong đầu thoáng qua bao kỷ niệm tuổi trẻ, như ánh sáng lóe lên của đèn lồng, một cảnh rồi lại một cảnh trôi qua.

“Vệ Đạc, ngươi có biết, khi nào ta bắt đầu thích ngươi không?”

Vệ Đạc lắc đầu, ta tiếp lời:
“Vào năm sáu tuổi, ta ngồi một mình trong đình hóng mát, mọi người đều đi thuyền trên ao sen, chỉ có ngươi là đi đến gần ta.”

Ngày đó, là một buổi xuân, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống.

Mọi người cười đùa đi tranh thuyền, ta vì sợ nước mà không đi, chỉ ngồi trong đình đợi đại ca.

Thời gian chiều hôm ấy dài dằng dặc, ta ngồi một lúc thì ngủ gật, tỉnh lại thì mọi người vẫn chưa trở lại.

Chán nản, ta nhặt một chiếc lá xanh, tự mình chơi đùa, nhắm mắt một bên, giơ lá lên che ánh nắng.

Khi chiếc lá rơi xuống, đột nhiên lộ ra đôi mắt cười tươi, ở khóe mắt còn vết đốm đỏ nhỏ xíu.

Hắn mỉm cười hỏi: “Tri Nghi muội muội, sao lại một mình ở đây vậy?”

Ta đáp: “Ta đang đợi đại ca.”

Vệ Đạc liền ngồi phịch xuống bên cạnh: “Ta sẽ cùng muội đợi.”

Trời dần ấm, gió lớn thổi qua, chúng ta ngồi bên nhau cho đến khi mặt trời lặn xuống núi, cuối cùng là hắn cõng ta xuống núi.

Chỉ một đoạn bóng dáng giữa hoàng hôn ấy, lại khiến ta nhớ mãi nửa đời.

“Ta muốn biết, lúc nào ngươi và Nguyễn Mộng Tình dây dưa với nhau?”

Hồi tưởng lại kiếp trước, ta quả thực ngu ngốc đến mức đáng sợ.

Ngày ngày trước mặt Vệ Đạc, ta không ngừng ca ngợi Nguyễn Mộng Tình, thường kéo hắn đi đến viện của Tam ca ăn uống, nhấm nháp.

Trong mắt hắn, ta chỉ là một kẻ ngốc nghếch, ngốc nghếch đến nỗi trở thành lá chắn cho mối quan hệ vụng trộm của bọn họ.

Ta lại hỏi: “Vệ Đạc, ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi?”

Đôi mắt hắn cũng bất giác đỏ ửng, hắn lắc đầu, “Tri Nghi, muội không sai, người sai là ta.”

“Ta tưởng rằng niềm vui của tuổi trẻ sẽ mãi mãi tồn tại. Nhưng sau này mới phát hiện, thích và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Ta từng thích muội, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ thích mà thôi.”

Ta che mặt, nước mắt tuôn trào: “Vậy yêu của ngươi là gì? Là Nguyễn Mộng Tình sao? Hay là hủy hoại hạnh phúc của ta?”

Ta yêu hắn suốt 15 năm, đến cuối cùng, sự yêu thích của hắn chỉ là sự thương hại đối với một muội muội.

“Tri Nghi, hôn nhân của chúng ta từ đầu đã là một sai lầm. Là ta đã làm dang dở đời muội, kéo theo những dối gian và sóng gió sau này.”

Vệ Đạc hơi thở yếu ớt, hắn cố gắng giữ vững tinh thần, chậm rãi nói: “Người đời đều mắng ta tàn nhẫn, nhưng lần đầu tiên giết người, ta cũng sợ, cũng phải chịu ác mộng đêm đêm, lật qua lật lại không ngủ được. Tay ta nhuốm máu, còn muội thì trong trắng vô tội. Ta không muốn để mùi máu tanh vấy bẩn vào muội. Mỗi lần trở về phủ, ta đều tắm rửa sạch sẽ, dùng dầu thông tẩy uế, ba lần xông hương lên y phục.”

“Vào đêm trước sinh nhật mười chín tuổi của muội, ta vừa mới hoàn thành vụ án Hồ Xuân. Một gia đình ba mươi mấy người, đều chết dưới tay ta và cấm quân vệ. Mẫu thân già của Hồ Xuân đã quỳ xuống trước mặt ta cầu xin tha cho đứa cháu trai còn nhỏ, nhưng chiếu chỉ đã ra, không để sống sót một ai.”

“Ta không thể quên đôi mắt trong sáng của đứa trẻ ấy. Đến khi trở về phủ mới phát hiện thân mình dính đầy máu tanh. Ta không dám bước vào viện của muội, ngồi chờ bên hồ, trong gian nhà gió mát để hạ hỏa. Mộng Tình tình cờ đi qua, nàng không sợ hãi, còn sai cung nữ đem nước ấm đến, vắt khô khăn lau mặt lau tay cho ta.”

Nói đến đây, Vệ Đạc ho khan mấy tiếng, đột ngột phun ra một ngụm máu.

Hắn lãnh đạm lau đi, rồi tiếp tục trả lời câu hỏi của ta lúc trước.

“Đôi tay nàng đưa cho ta một chén trà sữa khoai môn, nói rằng đồ ngọt có thể xoa dịu tâm trạng. Ta lặng lẽ uống hết chén trà ấy. Sau này, mỗi khi mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần, ta đều tìm đến Mộng Tình, dù chỉ đứng nhìn từ xa, lòng ta cũng sẽ bình yên. Nàng là người biết lắng nghe, có thể chấp nhận mọi vết thương trong ta, cả sự tàn bạo và nóng nảy. Có một ngày ta chợt nhận ra, ta yêu nàng, ta yêu chính nhị tẩu của mình.”

Vệ Đạc khẽ nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ thống khổ: “Tri Nghi, ta thật sự từng nghĩ đến việc buông bỏ nàng ấy, ta cố gắng yêu muội, nhưng thật tiếc, tất cả đều là vô ích. Sau cùng ta chỉ nghĩ, cứ như vậy bảo vệ muội cả đời bình an cũng tốt.”

“Đều sai hết, tất cả đều sai.” Ta lau đi giọt lệ, cười lạnh một tiếng, “Ngươi vẫn cứ kiêu ngạo như vậy.”

Trong lời hắn nói, hắn đã biến mình thành một kẻ yêu đến mức vướng phải những giằng xé khó lòng dung hoà.

“Ngươi dùng cái gọi là bảo vệ, tách ta khỏi cuộc đời ngươi, rồi lại trách ta không hiểu ngươi sao?”

“Vệ Đạc, tại sao ngươi lại ích kỷ đến vậy?”

27

Lúc ấy, ta yêu hắn đến mức nguyện trao trọn cuộc đời, sao có thể để ý đến những mặt tối của hắn.

Hắn khổ tâm bồi dưỡng ta thành một đóa hoa trắng thuần khiết, rồi cuối cùng lại nói rằng hắn yêu một đóa hồng đỏ hiểu được hắn hơn.

Chỉ cần nghĩ đến việc tình cảm sâu sắc của ta lại thua bởi một bát điểm tâm ngọt ngào, một câu nói dịu dàng, ta liền cảm thấy thật nực cười.

“Vệ Đạc, ngươi có biết không? Khi vừa trở về, ta từng nghĩ đến chuyện vào cung, chỉ có thế mới có thể đến gần quyền lực trong thiên hạ, mới có cơ hội lật đổ ngươi.”

Nhưng nghĩ lại, để cả đời này phải đánh đổi vì một kẻ như hắn, thật không đáng.

Ta gả cho Cảnh Minh, chỉ vì tin tưởng vào sự nghe lời và đáng tin của Y.

Bên ngoài bốn bức tường sâu thẳm ấy, là bầu trời của nam nhân.

Cho nên ta muốn nuôi dưỡng một thanh kiếm sắc bén, một thanh kiếm dùng để bảo vệ chính mình, một thanh kiếm có thể đối phó với Vệ Đạc.

Cũng chính ta đã xin phụ thân cho mình chức vụ ở Hoàng Thành, cũng chính ta đã khiến Cảnh Minh theo dấu vết mà tiêu diệt những tay sai của Vệ Đạc.

Nhưng ta đã phát hiện ra cuộc tranh đấu giữa Vệ Đạc và Cố Tri Hằng rõ ràng mình chỉ cần ngồi yên quan sát bọn họ đấu đá, chờ thời cơ ngồi vơ vét lợi ích.

Bên này, vết thương của Vệ Đạc càng lúc càng nghiêm trọng, máu thấm qua giáp, nhuốm đỏ cả mặt xe.

Hắn đã từ vòng vây dày đặc của Cố Tri Hằng thoát ra, thân tín bị tổn thất, bản thân cũng thương tích đầy mình.

Ta sai Cảnh Minh lưu hắn một mạng, dù hắn trốn thoát qua cửa cung nào, cũng đều sẽ gặp phải người mà ta đã sắp xếp, rồi bị bắt đem về trước mặt ta.

Vệ Đạc cố gắng nâng mí mắt, nhưng tinh thần dần dần tàn phai, giọng nói yếu ớt, như không còn sức sống.

Hắn hỏi: “Muội còn nhớ ta đã nói, phải cẩn thận với Cố Tri Hằng không?”

Ta gật đầu, hắn cúi mặt như đang hồi tưởng, “Ta từng điều tra nguyên nhân cái chết của muội, đã bị Cố Tri Hằng cản trở, liền đoán được có liên quan đến hắn.”

Vệ Đạc ngẩng đầu nhìn ta, “Muội chết năm đó, mẫu thân của muội cũng theo sau. Ta đã thấy thi thể của muội, gầy đến không thể nhận ra, không giống như bị cảm lạnh mà chết.”

Trong lòng ta chấn động, ngay cả mẫu thân cũng bị kéo vào chuyện này sao?

“Vệ Đạc, ngươi biết gì thì nói ra hết đi.”

Ta vội vàng chạy đến trước mặt hắn, ánh mắt không rời khỏi đồng tử của hắn, hy vọng từ đó ghép lại sự thật kiếp trước, “Ta biết là Cố Tri Hằng đã đẩy ta vào tình thế này, nhưng tại sao hắn lại hạ thủ với mẫu thân ta?”

Đó không phải là mẫu thân của huynh ấy hay sao?

Vệ Đạc khẽ cười lắc đầu, “Ta không biết. Chỉ biết rằng tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều là sự báo thù của hắn.”

“Báo thù?”

“Người đời đều bảo Vệ Đạc ta, là kẻ tàn ác, nhưng họ chẳng hay biết, Cố Tri Hằng còn ác độc gấp ba phần. Không, hắn là kẻ thâm độc, hắn giỏi nhất là dùng một gương mặt vô hại để lừa gạt người khác.”

Vệ Đạc nhìn ta, bỗng nhiên mỉm cười, dung nhan trở nên diễm lệ đến ngỡ ngàng.

“Tri Nghi, muội vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, phải không?”

Hắn từ từ nằm xuống bệ xe, đôi mắt nhìn lên nóc xe ngựa, chậm rãi nói: “Kiếp trước… kiếp trước chỉ là một giấc mộng hão huyền. Khi ấy, người ngồi trên chức Tả Tướng không phải ta, mà là Cố Tri Hằng. Hắn nắm trong tay quyền lực lớn, kết giao bè đảng, khiến Hoàng thượng vô cùng kiêng dè, nên mới trọng dụng ta để đối phó với hắn.”

“Cố Tri Hằng ép buộc Mộng Tình đổi thân phận để vào phủ tướng, thực chất là để uy hiếp ta. Sau này, ta phát hiện hắn và các vương gia có thư trao đổi mật, kết hợp với một số quan lại, tố cáo hắn có ý đồ phản nghịch, ép hắn phải trốn về biên ải. Hoàng thượng sai ta đuổi theo, ta và hắn cùng nhau rơi xuống vách đá, rồi khi mở mắt ra, ta đã quay trở lại ba ngày trước khi muội cử hành lễ độ tuổi.”

Ta thốt lên: “Hôm ấy, Cố Tri Hằng cũng có đến.”

Vệ Đạc ánh mắt chợt sáng lên, rồi nhanh chóng chìm xuống, tự giễu: “Đúng vậy, ta cũng là sau này mới biết. Hắn che giấu quá tài tình, từ sắc mặt đến phong cách hành sự, đều giống hệt như khi còn trẻ, dần dần khiến ta lơi lỏng cảnh giác. Hắn làm tất cả chỉ để khiến ta đi theo con đường của hắn ở kiếp trước, để nếm thử những oán hận mà hắn đã phải chịu.”

“Kiếp này, ta thua rồi. Ta thua vì sự tự phụ của chính mình, thua vì đã quá tin tưởng Mộng Tình.”

Nửa tháng trước, Hoàng hậu đã cho mời Nguyễn Mộng Tình vào cung, nhưng chẳng ai hay biết nàng ta đã trải qua những gì.

Nhưng từ những lời của Vệ Đạc vừa rồi, có thể thấy nàng ta đã truyền đạt những tin tức giả, mượn cớ mà kích động Vệ Đạc mang binh vào cung.

Sự thật đang dần được hé lộ, thân thể ta không sao chịu đựng nổi nỗi đau trong lòng, cơ thể run rẩy, ngã ngồi xuống đất, bên tai vang lên tiếng “ù ù” như sấm dội, vẳng lại từng đợt âm thanh dài dằng dặc.

Sinh mệnh của Vệ Đạc đang dần trôi đi, vết thương trên thân thể hắn khó lòng bình phục, thuốc thang chẳng thể cứu chữa, lời vừa rồi hắn nói ra đã là cố gắng lắm rồi.

Hắn còn đang duy trì hơi thở, cười khổ một tiếng, “Cái chết của ta hẳn có thể giải mở chút gút mắc trong lòng muội. Đừng để oán hận trói buộc nữa, Tri Nghi, ta hy vọng muội sẽ hạnh phúc.”

“Ta sẽ hạnh phúc.” Ta khẽ nở một nụ cười, nhưng nước mắt không thể kiềm chế, cứ thế rơi xuống, “Cảnh Minh đối xử với ta rất tốt, Vệ Đạc, hắn cho ta sự tôn trọng mà ta cần.”

Vệ Đạc khẽ gật đầu cười, “Vậy là tốt rồi.”

Kể từ đêm ta rời biệt viện của Vệ Đạc, đêm ấy Cảnh Minh đặt tay lên tay ta, đêm ấy ta nhận ra người năm xưa đã cứu ta khi ta rơi xuống nước chính là Cảnh Minh.

Khi tay ta rụt lại, Cảnh Minh nói, đã điều tra rõ kẻ hạ thủ đẩy ta xuống nước trong phủ Trấn Quốc Công là người của Cố Tri Hằng, còn đưa ra mấy tờ chứng cứ.

Y thề trước trời đất, Cảnh Minh đời này sẽ không phản bội Cố Tri Nghi.

Sau này, những màn ly biệt đều là màn kịch diễn cho Cố Tri Hằng xem, ta muốn lợi dụng tay Cố Tri Hằng để diệt Vệ Đạc, đồng thời cũng muốn thấu tỏ nguyên nhân thực sự khiến Cố Tri Hằng làm ra những chuyện này.

Vệ Đạc đã không còn cứu vãn được nữa, hắn khẽ cầu xin:

“Tri Nghi, muội tiễn ta một đoạn cuối cùng, có được không?”

Khi dao găm cắm sâu vào ngực hắn, trong tâm trí ta chỉ vẹn nguyên hình ảnh của chàng thiếu niên, năm ấy đã cõng ta xuống núi dưới ánh chiều tà.

Khi còn nhỏ, ta thường chơi trò “Cửu liên hoàn”, dù đã thử hết bao nhiêu lần, ta vẫn không giải được.

Hắn giận dỗi đứng khoanh tay, cười nói: “Ngốc quá, Tri Nghi, muội chậm chạp thế này, cũng chỉ có ta mới dám lấy muội thôi.”

Vệ Đạc thở dài một hơi, đôi mắt vĩnh viễn khép lại.

Ta hiểu rõ, hắn sẽ không bao giờ có thể trùng sinh được nữa.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!