Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

MẢNH NGỌC VỠ- PHIÊN NGOẠI CẢNH MINH

Cảnh Minh sinh ra tại một căn viện nhỏ ở phía đông kinh thành, trước cửa có một cây lê.

Từ phía bên trái đi qua hai con hẻm là đến tiệm bánh nổi tiếng của nhà họ Vương.

Hương bánh ngọt quyến rũ khiến Y đứng lại suốt nửa ngày, đôi mắt thèm thuồng nhìn những lò bánh mới ra lò, xốp vàng thơm phức.

Nương của Y làm nghề thêu thùa, kiếm chút tiền lặt vặt, ngày nào về nhà cũng thấy Cảnh Minh đứng bên cửa tiệm, thường thì nương sẽ lấy ra vài đồng tiền cho Y mua một chiếc bánh đường phết hạt táo.

Mẫu tử một người một miếng, cùng nhau bước dưới ánh hoàng hôn, vui vẻ quay về nhà.

Y ít khi gặp cha, chỉ biết cha làm việc ở Hầu phủ, cách hai ngày lại về nhà.

Mỗi lần về, cha đều đưa cho nương một ít bạc, bảo nương may cho Y vài bộ y phục mới.

Sau khi cha rời đi, nương sẽ cất số bạc ấy trong bình gốm trong bếp.

Cảnh Minh không hiểu lắm, nương chỉ mỉm cười bảo rằng đó là tiền để Y sau này thành hôn.

Năm tám tuổi, cha hỏi Y có muốn vào Hầu phủ làm tùy tùng cho thế tử luyện võ không.

Mỗi lần cùng bạn bè rong ruổi khắp phố phường, Y cũng từng chạy qua những phủ đệ của hoàng thân quý tộc, mái ngói cao vút, ngôi nhà dài tít tắp không thấy điểm dừng.

Lòng Y nóng như lửa, không cần suy nghĩ liền gật đầu.

Cha liền dẫn Y vào căn nhà lớn ấy, trở thành thị vệ nhỏ của thế tử Cố Tri Hằng.

Cùng nhau học văn, luyện võ, cùng nhau tránh né những nhiệm vụ nặng nề mà phụ thân giao, cùng nhau chia sẻ những tâm sự của tuổi trẻ.

Cố Tri Hằng luôn rất nâng niu tiểu muội của mình, hằng ngày đều ở bên tai Cảnh Minh không ngừng kể lể những điều hay, điều dở về Cố Tri Nghi, khiến cho Cảnh Minh nghe đến mức tai phát đau, mà trong lòng lại càng thêm tò mò về Cố Tri Nghi.

Phu nhân Hầu gia đôi khi đến xem Cố Tri Hằng luyện võ, cha “phát thiện tâm” cũng để cho Y  nghỉ ngơi, chờ phu nhân Hầu gia lau mồ hôi cho Cố Tri Hằng xong, hai người mới có thể trò chuyện vài câu.

Một ngày nọ, Cảnh Minh bỗng nhận thấy ánh mắt của cha khi nhìn phu nhân có gì đó rất quen, đến đêm không thể yên giấc, bỗng nhớ lại nương cũng từng dùng ánh mắt ấy nhìn cha như vậy.

Cảnh Minh không hiểu ánh mắt ấy hàm chứa điều gì, nhưng lại vô thức tránh xa khoảng cách giữa cha và phu nhân.

Vào một buổi chiều hè, Cảnh Minh mang theo mấy cái bánh đường phèn, định đưa cho Cố Tri Hằng nếm thử.

Khi bước vào phòng, Y nhìn thấy một bé gái nhỏ đang nằm trên chiếc chiếu bên cửa sổ, khuôn mặt trắng như bột, đôi má hồng hào, đang say ngủ.

Ánh nắng rọi xuống, khiến tóc nàng lấp lánh như ánh sao rơi.

Cảnh Minh ngây người đứng đó, nhất thời quên mất mình nên làm gì.

Cô bé như bị tiếng động làm tỉnh giấc, dụi mắt rồi gọi: “Ca ca?”

Cảnh Minh theo bản năng trốn ra sau giá sách.

Y không hiểu vì sao mình lại làm vậy, nhưng lúc ấy, Y không dám đối diện ánh mắt của cô bé, càng không dám đối diện với trái tim đang đập mạnh hơn bình thường của chính mình.

Y đặt chiếc bánh xuống, rồi vội vã chạy ra ngoài, như thể đang trốn chạy một điều gì đó.

Sau nửa tháng, vào một ngày trời quang đãng, Cố Tri Hằng tổ chức mọi người đi chèo thuyền.

Cảnh Minh không thích chen chúc náo nhiệt, chỉ một mình nằm nghỉ dưới bóng đá của tảng đá.

Khi tỉnh lại, Y thấy trong đình có một tiểu cô nương đang ngủ gật, bên cạnh chỉ có một lão bà canh chừng.

Y nhíu mày, trong lòng lo lắng nếu gặp phải kẻ xấu thì sao.

Tiểu cô nương tỉnh lại, nhặt những chiếc lá cây rồi chơi đùa một mình, nhìn rất cô đơn.

Trái tim của Cảnh Minh khỏi đập thình thịch, Y muốn lại gần, muốn an ủi nàng, nhưng giống như có một cỗ lực cản vô hình khiến Y không dám bước lên.

Khi Y còn đang do dự, một thiếu niên tuấn tú đi qua.

Mãi sau này, Cảnh Minh mới hiểu được cỗ lực cản đó là gì.

Năm chín tuổi, nương của Y qua đời, gọi Y lại giường nói vài lời trăn trối.

Lúc ấy, Y mới biết nương là người chạy nạn đến kinh thành, cha thấy nàng đáng thương liền cưu mang, nhưng họ không phải phu thê, mà Y chính là đứa trẻ mà nương nhặt được bên ngoài miếu Thành Hoàng.

Hai năm sau, Cảnh Minh qua cuộc tuyển chọn, chính thức trở thành thị vệ của Cố Tri Hằng.

Hằng ngày Y đều ở bên cạnh Cố Tri Hằng, Cố Tri Nghi cũng dần nhận ra Y, đôi khi còn gọi Y là “Cảnh ca ca”.

Cảnh Minh mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng sóng gió đã cồn cào.

Nhưng Y chỉ là một tên thị vệ hèn mọn, còn Cố Tri Nghi lại là tiểu thư của Hầu phủ.

Một cọng cỏ dại sao dám mơ mộng về vầng trăng trên cao?

Sau này, Cố Tri Nghi gả cho Vệ Đạc, Y tự nhủ, cuối cùng, vầng trăng đã tìm được mặt trời xứng đáng.

Hầu gia muốn chọn một thị vệ đi theo hầu, nhưng không ai muốn nhận, bởi vì một khi đã bước vào phủ sâu, đường tương lai coi như mịt mờ.

Cảnh Minh liền tiến lên tự ứng cử.

Y nguyện làm một ngôi sao ẩn mình trong ánh trăng, không đòi hỏi danh lợi.

Năm năm sau khi thành hôn, Cố Tri Nghi bị vây trong biển lửa.

Cảnh Minh không một chút do dự, lập tức lao vào trong biển lửa.

Giữa một vầng hỏa quang, Y nhìn thấy bóng dáng nửa mê nửa tỉnh của nàng, tim dâng lên một nỗi đau xé ruột, không quan tâm đến vết thương sau lưng, trong lòng chỉ có một ý niệm: Cố Tri Nghi nhất định phải an toàn.

Lửa thiêu đốt phổi tim Y, cơ thể đã không còn như trước.

Một tháng sau, tại buổi tiệc thuyền trên hồ, Cảnh Minh không đủ tư cách lên thuyền, chỉ có thể đứng ở bờ chờ đợi.

Y nhìn thấy Cố Tri Nghi bị Cố Tri Hằng đẩy xuống nước, lập tức nhảy xuống hồ, bơi về phía giữa hồ.

Cố Tri Nghi đang vùng vẫy, chìm dần xuống nước.

Cảnh Minh hoảng hốt, đau đớn không thôi, vết thương sau lưng gặp nước càng thêm tê dại, nhưng Y chỉ oán hận bản thân sao không thể bơi nhanh hơn.

Đến giữa hồ, Y liều mạng lao vào sâu, đuổi theo bóng hình đang dần chìm xuống.

Y bơi rất lâu, thân thể dần cạn kiệt sức lực.

Cuối cùng, chỉ còn chút sức cuối cùng, Cảnh Minh nâng Cố Tri Nghi lên khỏi mặt nước, nhưng bản thân lại không thể nắm lấy tay cứu viện, từ từ chìm xuống đáy hồ.

Mặt hồ càng lúc càng xa, ý thức của Cảnh Minh dần dần mờ nhạt.

Trong lòng Y có một âm thanh vang lên, giống như vĩnh viễn không thể tắt.

Nếu trên đời này thật sự tồn tại thần linh, Y nguyện dâng hiến linh hồn của mình, đổi lấy sự bình an và vui vẻ suốt đời cho nàng, Cố Tri Nghi.

Khi Y dần khép mắt lại, trong khoảnh khắc tối tăm ấy, tựa như một lời thệ ước ngầm, Cố Tri Nghi vào ngày cập kê đã mở mắt nhìn thế gian…

HẾT!

Cố Tri Nghi trọng sinh, cũng chính là khoảnh khắc, kiếp trước của Cảnh Minh từ giã cõi đời.

Cố Tri Nghi có thể trọng sinh, là do Cảnh Minh đã cùng Thần linh kết một giao ước.

Mà Thần linh, người đã mềm lòng, đồng ý giúp đỡ Cảnh Minh ở một không gian khác, để cho Y được đoàn tụ cùng người mình yêu.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!